Lẽ đời có hợp ắt có tan. Trong cõi càn khôn có sinh
ắt có diệt. Số phận con người hay muôn vạn sinh linh đều không tránh
khỏi lẽ sinh tồn ấy. Nếu như có âm đức để lại thì cơ nghiệp kéo dài như
nhà Chu, còn dẫu thống lĩnh thiên hạ, giết thư sinh, đốt sách như nhà
Tần bất quá cũng chỉ vài chục năm.
Xưa tiên đế nước Vệ lúc hàn vi có lần đi ngoài
bể Đông, thấy có một vật hình tròn màu trắng to bằng quả dưa, lấy làm
lạ mới hỏi người đi cùng đó là vật gì. Kẻ đó nói rằng:
- Đó
là vật do sóng biển tạo bọt mà thành, thường gọi là quả bọt, tụ được
một ít lâu lại tan theo sóng. Cũng như lẽ đời có hợp thì có tan vậy.
Tiên
đế Vệ trầm ngâm lắm, sau này dựng cơ nghiệp lòng cứ canh cánh nỗi niềm
mong sao cho triều đại của mình trường tồn đến muôn đời. Nhất là từ
khi Tiên đế lên ngôi báu, nước Vệ chinh chiến liên miên, phân chia Nam
Bắc điêu linh vô cùng. 34 năm Tiên đế ở ngôi cao là 34 năm nước Vệ đầy
biến động đau thương. Sau trận chiến năm Mậu Thân ở thành Quảng, sinh
linh bị tàn sát nhiều vô kể, Tiên Đế nghĩ ngợi mà lâm bệnh, biết số
mình như Khổng Minh bên Tây Hán dù có lập đàn cầu thọ cũng không nổi
với mệnh trời. Tiên đế gọi quần thần đến căn dặn phải thật đoàn kết,
gắn bó mới giữ nổi triều đại. Còn chỉ kẻ kế vị xong xuôi. Lùi về dinh
gọi con là Cường đến bảo:
-
Ta thấy con tướng mạo khá hơn các anh em, nước Vệ lúc này đang là lúc
chiến tranh. Nay ta gửi ngươi sang nước Bạch học. Nước Vệ ta chỉ có dựa
vào Bạch và Tề mới trường tồn được. Lúc này Bạch đang thịnh, nhưng vận số
xoay vần ắt có ngày Tề hùng cường. Ngươi thân bên Bạch nhưng dạ hãy để
bên Tề. Ấy mới là chỗ dựa muôn đời.
Cường nắm tay tiên đế khóc mãi một hồi, sau lau mắt mà hỏi:
-
Vua cha có mệnh hệ gì, liệu giao ước với bọn họ còn giá trị không. Lúc
đấy nước Vệ biết dựa vào đâu để giữ hương hoả thái miếu. Con nghĩ ngày
thái miếu tan hoang mà lòng đau thắt, nghĩ mình bất tài không giữ nổi
vương triều muôn phần đắc tội.
Tiên đế gọi Cường sát lại bên mình, lấy dưới đệm ra một cuộn da lừa nói:
- Nay với Bạch không có gì đáng ngại, còn với Tề sau này, nếu con cần gì cứ giở cái này ra xem. Lúc ấy khắc biết cách.
Năm
sau tiên đế thác, thọ 79 tuổi. Nước Vệ xây lăng uy nghi để quàn tiên
đế, lấy thứ đá tốt xứ Thanh, lại chọn những cây cối khắp miền trồng
chung quanh, bên ngoài đúc chữ vàng. Tuyển một đội quân canh giữ nghiêm
trang.
Trải
qua hơn 30 năm sau khi tiên đế mất, nước Vệ kết thúc nhiều cuộc chiến
tranh liên miên. Nước Bạch vì thay đổi vương triều nên không còn mật
thiết với Vệ. Vệ vốn không quen tự chủ lâm vào thế rối loạn, trong
triều các phe cánh cát cứ nhăm nhe đòi ngai vàng, có phe chủ trương
thay đổi triều đại để phù hợp với Bạch, phe thì nhất quyết không. Giữa
lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, vua quan nước Vệ bấy giờ kéo nhau sang
Thành Đô nước Tề xin trợ giúp. Hai bên bàn mãi không đi đến đâu, đột
ngột Tề Bá Vương hỏi:
- Con trai của Vệ tiền nhân giờ làm gì trong triều?
Chả
ai biết buổi ấy thế nào, nhưng Vệ và Tề giao hảo, lệ cũ thực hiên lại
như xưa, còn Cường tiến thân vùn vụt. Mấy chốc nghiễm nhiên nắm giữ
vương triều nước Vệ.
Vệ
Cường Vương nắm ngôi, nước Vệ biến động. Quần thần bàn bạc mãi không
xong, tinh thần quan lại, dân chúng dao động. Cường Vương sang Tề xin
giúp đỡ, Tề Bá Vương nghe Vệ Vương trình bầy, mặt lanh tanh ngáp dài
chả nói câu gì. Cường Vương hiểu ý rút cuộn da lừa vẫn hay mang bên
mình trải ra trình trước mặt Tề Vương. Ngón tay trỏ cứ rê đi chầm chậm
trên tấm da, đến một đoạn thấy mắt Tề Bá Vương bỗng long lanh. Vệ Vương
dùng bút khoanh lại. Bấy giờ Tề Bá Vương mới mời Vệ Vương sang điện
Thái Hoà hội đàm.
Vệ
Cường Vương về nước, mặt mũi hớn hở, đăng đàn diễn thuyết ầm ĩ. Miệng
nói uốn tròn vo. Tay chặt chém vào không khí mạnh mẽ. Lệnh truyền bắt
vài kẻ làm gương. Thiên hạ khiếp sợ mà mọi việc mới tạm yên. Đất nước
thanh bình.
Những kẻ làm quan trong triều trước có ý khác, giờ răm rắp thuần phục. Uy danh ngai vàng nước Vệ trọn về một mối.
Chuyện
về cuộn da lừa là điều bí mật, không hiểu sao có vài kẻ sĩ nước Vệ
biết được. Tin này thấp thoáng đồn đại ngoài chợ. Vệ Vương lo lắm mới
cho người sang Tề cấp báo. Tề Bá Vương bèn sai đại thần cấp cao sang Vệ
chấn chỉnh nội tình, dò xét những kẻ phao tin đồn ấy bắt vào ngục.
Thiên hạ khiếp sợ mà mọi việc tạm yên. Đất nước lại thanh bình.
Mỗ
là kẻ lái buôn, thương hay lấy cá ngoài miền biển mang vào các chợ
vùng trong bán. Năm nay thuyền chiến nước Tề tuần tiễu ngoài khơi,
không cho ngư dân Vệ đánh cá nữa. Mỗ thất nghiệp trải chiếu ngồi ngoài
chợ lấy sách cha ông để lại, xem bói kiếm miếng cơm qua ngày. Có kẻ
hiếu sự đặt quẻ hỏi chuyện cuộn da lừa có thật hay không. Mỗ đáp:
-
Chuyện này bảo là thật cũng không phải, vì chưa ai nhìn rõ tấm da đó
đầy đủ của nó thế nào. Bảo là không thật cũng khó, vì không thật thì
cần gì phải bắt người.
Kẻ kia bực quá, đập tan mai rùa và ống thẻ của mỗ trách rằng:
-
Bậy bạ, thầy cũng chỉ là kẻ ăn tiền nói kiểu nước đôi. Cái thứ đồ để
thầy dùng bịp bợp thiên hạ kiếm cơm này, đập đi cho kẻ khác khỏi bị
thầy lừa.
Mỗ
cúi đầu nghe lời trách mắng. Nghĩ đời có lúc hợp, lúc tan. Vận con
người có lúc lên lúc xuống, trong lòng không dám nghĩ lời phân giải,
lặng lẽ xếp cất đồ rồi lủi thủi mà đi. Xảy có kẻ thư sinh bám tay níu
lại hỏi:
- Thầy cho hỏi, khoá thi công chức năm nay liệu có những chữ gì phạm huý?
Mỗ nhìn quanh, thấy chả có ai, trông lại thấy kẻ kia hỏi cũng thật lòng bèn ghé tai hắn thì thầm:
- Những chữ có trong cuộn da lừa.
Thư
sinh nài nỉ mỗ nói rõ, mỗ chỉ lạnh tanh ngáp dài. Thư sinh móc túi lấy
ra đống bạc, ngón trỏ cứ mân mê từng nén. Mỗ thấy bạc mắt long
lanh ....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét