Nước Vệ, triều nhà Sản năm thứ
66.
Nước Vệ bây giờ chính sự ổn định, phía bắc hòa hiếu với Tề, mở rộng quan hệ bốn cõi, vị thế ngày càng vươn cao, vua sáng tôi hiền, dân chúng hiền lành thuận hòa làm ăn chăm chỉ, của cải sung túc.
Lễ hội hoan ca khắp nơi. Năm ấy triều đình mở cuộc kén chọn nhân tài, quan lại nhà Sản toàn những người hiền đức ra phò giúp xã tắc.
Mùa thu năm Tân Mão, đời Vệ Kính Vương thứ nhất, tể tướng là Bạo nắm quyền chính sự trong triều. Bốn phương phẳng lặng yên bình.
Giá vàng tăng cao, giá đất xuống thảm hại, thiên hạ tranh nhau đi mua vàng tích trữ, đổ xô bán đất.
Vàng là thứ không sinh lợi. Đất là thứ có thể canh tác, trồng trọt, mở tiệm sinh lợi trông thấy.
Người ta bỏ cái sinh lợi để giữ cái không sinh lợi, bởi cái không sinh lợi dễ cất dấu trong mình, ấy là chỉ phòng khi loạn lạc.
Giặc cướp nổi lên khắp nơi, giết người cướp của tàn ác, trẻ sơ sinh cũng không tha. Các băng đảng trong giang hồ tranh giành đâm chém nhau liên miên, bệnh nhân giết thầy thuốc, rồi công sai giết nghi can. Hỗn loạn vô cùng, mạng người Vệ như rơm rác, chỉ đụng xe ngoài đường, va nhau trong tửu quán là có cớ giết nhau được rồi.
Chính sự ổn định bởi các quan lại nhà Sản một lòng gánh vác, tu dưỡng đạo đức. Thế nhưng dân chúng vốn hám lợi, thiếu nhân cách, thành ra trên thì yên mà dưới thì loạn.
Chẳng ai giải thích được vì đâu nên nỗi, dân Vệ vốn thuần hậu mà giờ đối xử với nhau tàn tệ như vậy. Mặc dù triều đình ra sức phổ biến học tập tâm gương đạo đức tiên đế, tổ chức nhiều cuộc từ thiện cho trẻ em chất độc màu da cam, học trò tình nguyện ... nhưng cũng chẳng làm giảm bớt cái thác loạn, sống gấp, chỉ biết đến mình, ích kỷ của người Vệ.
Bấy giờ ở Quê Choa, có một văn sĩ, ngày đêm đau đáu cảnh tương tàn, mới bỏ công đi tìm nguyên cớ. Sau nhiều ngày ngiền ngẫm ông mới phát hiện ra, mọi sự đều từ nước Tề mà ra cả.
Mươi năm về trước, nước Tề chủ trương thôn tính Vệ trong một cuộc chiến gọi là ''nắm đấm bọc nhung''. Hai nước bang giao, Tề vời nhiều quan lại, trí sĩ cốt cán của Vệ sang Tề học tập kinh nghiệm, các vị này sau về lại Vệ đều làm quan to cả. Họ Vũ có bằng tiến sĩ, tên là Tông, người đất Vĩnh bản chất ôn hòa, thường nhả ngọc, phun châu làm thơ ca ngợi cái đẹp, năm nọ được Tề mời sang chiêu đãi bữa tiệc rắn, Vũ Thông sau đận đó về thay đổi bản tính, đúng 12 năm sau trọn một con giáp, Vũ Tông từ kẻ hiền lành bỗng tráo trở tuôn ra những lời độc địa, rèm pha nhân sĩ trong nước, vu vạ người hiền lương một cách trắng trợn.
Bấy giờ người trong thiên hạ mới bàng hoàng tỉnh ngộ, điểm lại những sự việc xảy ra liên tiếp mấy năm gần đây. Cứ kẻ sĩ nào dèm pha Tề y rằng bị trị tội tàn khốc, từ Phạm cô nương, Cù tiên sinh, cặp song Hải miền Nam ...nay đến các kẻ sĩ chống Tề đều ngấp nghé vòng lao lý.
Nhân dân dùng thực phẩm, thuốc men của Tề nhiều năm, sinh ra lắm bệnh tật hiểm nghèo. Người người xếp hàng vào viện. Kẻ lành mạnh thể xác thì thú tính trong người nổi dậy, hiếp dâm cụ già, trẻ em, đâm chét, giết chóc dễ như trở bàn tay. Ấy đều do dùng hàng Tề, đọc sách Tề mà thành vậy.
Các quan lại đua nhau hướng về phương Bắc ngợi khen Tề. Quan khen nhiều thăng tiến lên chức vùn vụt.
Nước Vệ sở dĩ còn được niềm tin dân chúng rằng nhà Sản không lệ thuộc vào Tề, bởi dân Vệ tin rằng quân lính nhà Vệ không bao giờ khuất phục trước sức mạnh của Đại Tề. Dù tận mắt chứng kiến bao cảnh rõ ràng, nhưng người Vệ vốn cả tin vẫn một lòng, một dạ đinh ninh quân lính Vệ một lòng trung với nước, không có gì mua chuộc được.
Đại Tề nhìn xa biết vậy, mươi năm trước mới xui nhà Sản rằng: Hiện nay hai nước bang giao, trong những nước tiếp giáp biên giới với Vệ, chỉ có Tề là mạnh nhất. Vậy Tề Vệ đã ký giao ước huynh đệ. Giờ cần chi quân đội để bảo vệ nước nữa, chi bằng bảo vệ triều đình có hơn không. Nhà Sản nghe bùi tai, bèn đổi lời thề quân đội từ trung với nước sang trung với Sản. Quân nhà Vệ thấy hòa hiếu bang giao hai nước, cũng mở cở trong bụng, bỏ binh khí tập luyện, giáo mác han rỉ trong kho. Từ tướng đến các cấp đội trong quân chỉ chăm chăm kiếm chác lo cho bản thân.
Người Vệ vẫn cứ tin vào quân đội.
Ngày nọ, họ Nguyễn tên Vượng, vốn dòng dõi danh tướng nhà Sản nối nghiệp cha theo đuổi nghề binh, leo đến chức phó đại tướng toàn quân. Vượng đa mưu, túc trí, mặt mũi sáng sủa, mũi rồng, miệng hổ, mắt chim ưng, đi đứng khoan thai, tiếng nói rõ ràng, mạnh lạc. Lúc đăng đàn bái tướng, Vượng khẩu khí oai hùng, thể hiện thay cho toàn quân Vệ một lòng, một dạ sống chết với nước Vệ.
Người Vệ càng tin quân đội hơn.
Mùa thu năm Tân Mão, Vượng kinh lý sang Tề. Tề đối đãi tiếp đón và hứa hẹn gì không rõ. Vượng quả quyết với Tề rằng:
- Tiếp tục nghiêm trị những kẻ trong nước Vệ tư tưởng còn hoài nghi vào tình bang giao hai nước Đại Tề và Vệ.
Đại Tề long trọng ban cho Vượng lời giao ước: Nước Tề không bao giờ xâm chiếm một tấc đất nào của Vệ.
Vượng được câu ấy, đem về nước là chiến công đầu trong đời cầm quân. Giữ cho lãnh thổ toàn vẹn mà không mất giọt máu, đi sứ như thế nghìn năm nay nước Vệ chưa có ai làm được.
Lúc Vượng về rồi, đại thần Tề mới xúm lại hỏi Tề Bá Vương sao lại giao ước thế. Tề Bá Vương vuốt râu cười nói:
- Ta chiếm đất của Vệ, còn gì là tình nghĩa anh em, nay Đại Tề là nước lớn, phải làm gương cho thiên hạ thấy chúng ta quang minh lỗi lạc. Chỉ mong giữ yên bờ cõi để phát triển thuận hòa với mọi nước trong thiên hạ. Nay bờ cõi ta trên biển trải dài đến đảo Tây Sa, Tam Sa, các ngươi hãy chăm lo rèn luyện quân lính để bảo vệ giang sơn, tấc đất của Đại Tề, ta không lấy của người vì như thế là mang tiếng ác, nhưng cũng không để bất cứ kẻ nào lợi dụng hòa hiếu mà lấy đất của ta, như thế uy danh Đại Tề ta làm sao mà còn trong thiên hạ.
Lại nói về văn sĩ ở Quê Choa và các nhân sĩ khác trong nước Vệ, đoán biết được nọc Tề, nhưng nọc đã ngấm khắp nơi. Họ một lòng đi tìm phưỡng thuốc chữa trị nọc Tề.
Nhà Sản ra lệnh cấm, lệnh nói rằng kẻ đi tìm thuốc thực sự là chỉ mượn danh nghĩa ấy mà có những mưu đồ, riêng tư, cá nhân nhằm gây thiên hạ rối loạn, phá hoại tình hữu nghị Tề và Vệ, tội này ngang tội phản quốc.
Nhân dân nước Vệ, một lần nữa lại tin theo.
Năm đó, nước Vệ thái bình, vua mắt vẫn sáng, tôi tính vẫn hiền.
Nước Vệ bây giờ chính sự ổn định, phía bắc hòa hiếu với Tề, mở rộng quan hệ bốn cõi, vị thế ngày càng vươn cao, vua sáng tôi hiền, dân chúng hiền lành thuận hòa làm ăn chăm chỉ, của cải sung túc.
Lễ hội hoan ca khắp nơi. Năm ấy triều đình mở cuộc kén chọn nhân tài, quan lại nhà Sản toàn những người hiền đức ra phò giúp xã tắc.
Mùa thu năm Tân Mão, đời Vệ Kính Vương thứ nhất, tể tướng là Bạo nắm quyền chính sự trong triều. Bốn phương phẳng lặng yên bình.
Giá vàng tăng cao, giá đất xuống thảm hại, thiên hạ tranh nhau đi mua vàng tích trữ, đổ xô bán đất.
Vàng là thứ không sinh lợi. Đất là thứ có thể canh tác, trồng trọt, mở tiệm sinh lợi trông thấy.
Người ta bỏ cái sinh lợi để giữ cái không sinh lợi, bởi cái không sinh lợi dễ cất dấu trong mình, ấy là chỉ phòng khi loạn lạc.
Giặc cướp nổi lên khắp nơi, giết người cướp của tàn ác, trẻ sơ sinh cũng không tha. Các băng đảng trong giang hồ tranh giành đâm chém nhau liên miên, bệnh nhân giết thầy thuốc, rồi công sai giết nghi can. Hỗn loạn vô cùng, mạng người Vệ như rơm rác, chỉ đụng xe ngoài đường, va nhau trong tửu quán là có cớ giết nhau được rồi.
Chính sự ổn định bởi các quan lại nhà Sản một lòng gánh vác, tu dưỡng đạo đức. Thế nhưng dân chúng vốn hám lợi, thiếu nhân cách, thành ra trên thì yên mà dưới thì loạn.
Chẳng ai giải thích được vì đâu nên nỗi, dân Vệ vốn thuần hậu mà giờ đối xử với nhau tàn tệ như vậy. Mặc dù triều đình ra sức phổ biến học tập tâm gương đạo đức tiên đế, tổ chức nhiều cuộc từ thiện cho trẻ em chất độc màu da cam, học trò tình nguyện ... nhưng cũng chẳng làm giảm bớt cái thác loạn, sống gấp, chỉ biết đến mình, ích kỷ của người Vệ.
Bấy giờ ở Quê Choa, có một văn sĩ, ngày đêm đau đáu cảnh tương tàn, mới bỏ công đi tìm nguyên cớ. Sau nhiều ngày ngiền ngẫm ông mới phát hiện ra, mọi sự đều từ nước Tề mà ra cả.
Mươi năm về trước, nước Tề chủ trương thôn tính Vệ trong một cuộc chiến gọi là ''nắm đấm bọc nhung''. Hai nước bang giao, Tề vời nhiều quan lại, trí sĩ cốt cán của Vệ sang Tề học tập kinh nghiệm, các vị này sau về lại Vệ đều làm quan to cả. Họ Vũ có bằng tiến sĩ, tên là Tông, người đất Vĩnh bản chất ôn hòa, thường nhả ngọc, phun châu làm thơ ca ngợi cái đẹp, năm nọ được Tề mời sang chiêu đãi bữa tiệc rắn, Vũ Thông sau đận đó về thay đổi bản tính, đúng 12 năm sau trọn một con giáp, Vũ Tông từ kẻ hiền lành bỗng tráo trở tuôn ra những lời độc địa, rèm pha nhân sĩ trong nước, vu vạ người hiền lương một cách trắng trợn.
Bấy giờ người trong thiên hạ mới bàng hoàng tỉnh ngộ, điểm lại những sự việc xảy ra liên tiếp mấy năm gần đây. Cứ kẻ sĩ nào dèm pha Tề y rằng bị trị tội tàn khốc, từ Phạm cô nương, Cù tiên sinh, cặp song Hải miền Nam ...nay đến các kẻ sĩ chống Tề đều ngấp nghé vòng lao lý.
Nhân dân dùng thực phẩm, thuốc men của Tề nhiều năm, sinh ra lắm bệnh tật hiểm nghèo. Người người xếp hàng vào viện. Kẻ lành mạnh thể xác thì thú tính trong người nổi dậy, hiếp dâm cụ già, trẻ em, đâm chét, giết chóc dễ như trở bàn tay. Ấy đều do dùng hàng Tề, đọc sách Tề mà thành vậy.
Các quan lại đua nhau hướng về phương Bắc ngợi khen Tề. Quan khen nhiều thăng tiến lên chức vùn vụt.
Nước Vệ sở dĩ còn được niềm tin dân chúng rằng nhà Sản không lệ thuộc vào Tề, bởi dân Vệ tin rằng quân lính nhà Vệ không bao giờ khuất phục trước sức mạnh của Đại Tề. Dù tận mắt chứng kiến bao cảnh rõ ràng, nhưng người Vệ vốn cả tin vẫn một lòng, một dạ đinh ninh quân lính Vệ một lòng trung với nước, không có gì mua chuộc được.
Đại Tề nhìn xa biết vậy, mươi năm trước mới xui nhà Sản rằng: Hiện nay hai nước bang giao, trong những nước tiếp giáp biên giới với Vệ, chỉ có Tề là mạnh nhất. Vậy Tề Vệ đã ký giao ước huynh đệ. Giờ cần chi quân đội để bảo vệ nước nữa, chi bằng bảo vệ triều đình có hơn không. Nhà Sản nghe bùi tai, bèn đổi lời thề quân đội từ trung với nước sang trung với Sản. Quân nhà Vệ thấy hòa hiếu bang giao hai nước, cũng mở cở trong bụng, bỏ binh khí tập luyện, giáo mác han rỉ trong kho. Từ tướng đến các cấp đội trong quân chỉ chăm chăm kiếm chác lo cho bản thân.
Người Vệ vẫn cứ tin vào quân đội.
Ngày nọ, họ Nguyễn tên Vượng, vốn dòng dõi danh tướng nhà Sản nối nghiệp cha theo đuổi nghề binh, leo đến chức phó đại tướng toàn quân. Vượng đa mưu, túc trí, mặt mũi sáng sủa, mũi rồng, miệng hổ, mắt chim ưng, đi đứng khoan thai, tiếng nói rõ ràng, mạnh lạc. Lúc đăng đàn bái tướng, Vượng khẩu khí oai hùng, thể hiện thay cho toàn quân Vệ một lòng, một dạ sống chết với nước Vệ.
Người Vệ càng tin quân đội hơn.
Mùa thu năm Tân Mão, Vượng kinh lý sang Tề. Tề đối đãi tiếp đón và hứa hẹn gì không rõ. Vượng quả quyết với Tề rằng:
- Tiếp tục nghiêm trị những kẻ trong nước Vệ tư tưởng còn hoài nghi vào tình bang giao hai nước Đại Tề và Vệ.
Đại Tề long trọng ban cho Vượng lời giao ước: Nước Tề không bao giờ xâm chiếm một tấc đất nào của Vệ.
Vượng được câu ấy, đem về nước là chiến công đầu trong đời cầm quân. Giữ cho lãnh thổ toàn vẹn mà không mất giọt máu, đi sứ như thế nghìn năm nay nước Vệ chưa có ai làm được.
Lúc Vượng về rồi, đại thần Tề mới xúm lại hỏi Tề Bá Vương sao lại giao ước thế. Tề Bá Vương vuốt râu cười nói:
- Ta chiếm đất của Vệ, còn gì là tình nghĩa anh em, nay Đại Tề là nước lớn, phải làm gương cho thiên hạ thấy chúng ta quang minh lỗi lạc. Chỉ mong giữ yên bờ cõi để phát triển thuận hòa với mọi nước trong thiên hạ. Nay bờ cõi ta trên biển trải dài đến đảo Tây Sa, Tam Sa, các ngươi hãy chăm lo rèn luyện quân lính để bảo vệ giang sơn, tấc đất của Đại Tề, ta không lấy của người vì như thế là mang tiếng ác, nhưng cũng không để bất cứ kẻ nào lợi dụng hòa hiếu mà lấy đất của ta, như thế uy danh Đại Tề ta làm sao mà còn trong thiên hạ.
Lại nói về văn sĩ ở Quê Choa và các nhân sĩ khác trong nước Vệ, đoán biết được nọc Tề, nhưng nọc đã ngấm khắp nơi. Họ một lòng đi tìm phưỡng thuốc chữa trị nọc Tề.
Nhà Sản ra lệnh cấm, lệnh nói rằng kẻ đi tìm thuốc thực sự là chỉ mượn danh nghĩa ấy mà có những mưu đồ, riêng tư, cá nhân nhằm gây thiên hạ rối loạn, phá hoại tình hữu nghị Tề và Vệ, tội này ngang tội phản quốc.
Nhân dân nước Vệ, một lần nữa lại tin theo.
Năm đó, nước Vệ thái bình, vua mắt vẫn sáng, tôi tính vẫn hiền.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét