Nước Vệ triều nhà Sản năm thứ 66.
Ngày Ất Hợi, tháng Kỷ Hợi nhân lúc nửa đêm tối trời, công sai tổng đốc kinh thành lựa lấy vài trăm quân tinh nhuệ, cho ăn no từ chiều, nai nịt gọn gàng ngậm tăm nhằm hướng Tây kinh thành tiến về ấp Thái Hà.
Đến giờ Hợi là giờ Hoàng Đạo quân lính tủa ra ngăn các ngả đường vào ấp Thái Hà, phong tỏa chặt chẽ đến con ruồi bay cũng không lọt. Bấy giờ công binh mới tiến vào làm công trình cát cứ trên đất của xứ Thái Hà.
Dân xứ Thái Hà điềm nhiên không có phản ứng, đám dân ấy tụ lại một chỗ cầu nguyện.
Quân triều đình thấy thuận lợi không ngờ, bèn cố sức mà làm tới, đến mờ sáng mọi việc đã êm êm. Các quan trên ai nấy cũng hài lòng, thở phào nhẹ nhõm, thấy thắng lợi dễ dàng không ngờ.
Nguyên nhân việc này kéo dài đã mấy tháng trước, dư luận ầm ĩ. Bên triều đình ỷ có tài lực, binh lính, ngày đêm ra rả khắp phố phường vu cho đám dân đạo Thái Hà là quân phản loạn, mượn cớ đòi đất mà tính chuyện làm càn.
Đám kia dân đen, thấp cổ bé họng, vốn nhút nhát từ xưa. Nay nghe loa triều đình rao khắp làng cuối xóm khoác tội vô cớ. Lúc đầu hoảng lắm, sau nhịn không nổi mới bèn cự lại triều đình rằng:
- Sao cái triều đình này lạ thế, cứ động lấy đất của người ta là vu người ta phản nghịch. Như thế há chẳng phải giống đời triều đình thực dân trước kia không?
Nói rồi đám ấy tụm nhau lại mà dâng đơn cớ lên tận sân triều. Nhà Sản thấy phản ứng đó, bên ngoài giả bộ nhân từ, nhận đơn, phủ dụ bảo về chờ quan trên soi xét. Kỳ thực trong bụng uất lắm, nghĩ rằng đám dân kia làm thế là coi thường triều đình. Thế nên mới có chuyện một đằng nhận đơn, một đằng cho loa đi rêu rao mãi, rồi nhân lúc nửa đêm bất thình lình đưa quân đi cát cứ như vậy.
Trời vẫn còn chiều nhà Sản, đêm ấy quan quân triều đình thuận buồm, xuôi gió, công việc trót lọt không ngờ.
Sáng hôm sau thấy yên, nhưng ở trong phủ đầu não kinh thành lại bỗng loạn. Nguyên nhân bởi vì thấy thắng lợi quá bất ngờ, cho nên không biết công của bộ nào. Bên tuyên huấn trình đơn nhận công về mình, bên công sai cũng dâng sớ tấu công, bên bộ Lại, bộ Lễ cũng nhao nhao đòi công của mình ...
Quan tuyên huấn nói:
- Nguyên nhân đám ấy sợ, tự chung là do bên tuyên huấn dùng loa, lựa những lời đao búa phủ đầu, khiếp chúng khiếp nhược mà nằm im. Xin cho được chấm công đầu.
Quan công sai bước ra ngắt lời:
- Xưa nay mỗi khi có âm mưu loạn, đều do công sai bộ Binh, bộ Hình trấn áp thẳng tay khiến chúng khiếp hãi. Lần này các công sai ngày đêm rình rập, uy hiếp tinh thần đám ấy đến nơi, đến chốn, bắt kẻ này, triệu tập kẻ khác liên miên ... khiến đám đó rã rệu tinh thần mà tan nhuệ khí. Nếu đêm đó không có 500 công sai đi, liệu việc có yên không? Xin cho được nhận công đầu.
Bọn Sản địa phương bấy giờ sợ mất phần, dăm ba đứa béo trắng lao nhao tranh nhau nói:
- Không có Sản chúng tôi chỉ đạo các ban ngành, đoàn thể đóng giả quần chúng nhân dân gây sức ép, liệu các người có thành công được không. Công này nhất phải về tay Sản địa phương.
Đầu phủ kinh thành không biết tính sao, bèn nói thác để tạm hoãn:
- Công đầu được thưởng 1 triệu lạng, còn hạng thứ chia đều mỗi phần 500 nghìn lượng, mức định đã nói trước rồi, đợi vài hôm tra xét minh bạch sẽ trao. Đừng có vội lo.
Nói rồi bãi buổi chầu phủ, khi người các bộ về rồi. Quan phủ viết sớ tường trình sự việc, cho người hỏa tốc chạy sang phủ Chúa báo cáo.
Chúa Nguyễn vốn rộng lượng, xem xong phê rằng:
- Cứ cho công đầu hết, nhưng gọi riêng lên mà trao, bên nào cũng tưởng mình công đầu, tất vui vẻ cả. Tiền bạc cứ thế mà chi, hết đâu phủ Chúa sẽ bù.
Mọi việc nhờ thế mà yên. Có kẻ biết chuyện than rằng:
- Có dăm bọn phản loạn như đám dân Thái Hà kia nữa là nhà Sản vỡ nợ vì chả còn tiền.
Ngày Ất Hợi, tháng Kỷ Hợi nhân lúc nửa đêm tối trời, công sai tổng đốc kinh thành lựa lấy vài trăm quân tinh nhuệ, cho ăn no từ chiều, nai nịt gọn gàng ngậm tăm nhằm hướng Tây kinh thành tiến về ấp Thái Hà.
Đến giờ Hợi là giờ Hoàng Đạo quân lính tủa ra ngăn các ngả đường vào ấp Thái Hà, phong tỏa chặt chẽ đến con ruồi bay cũng không lọt. Bấy giờ công binh mới tiến vào làm công trình cát cứ trên đất của xứ Thái Hà.
Dân xứ Thái Hà điềm nhiên không có phản ứng, đám dân ấy tụ lại một chỗ cầu nguyện.
Quân triều đình thấy thuận lợi không ngờ, bèn cố sức mà làm tới, đến mờ sáng mọi việc đã êm êm. Các quan trên ai nấy cũng hài lòng, thở phào nhẹ nhõm, thấy thắng lợi dễ dàng không ngờ.
Nguyên nhân việc này kéo dài đã mấy tháng trước, dư luận ầm ĩ. Bên triều đình ỷ có tài lực, binh lính, ngày đêm ra rả khắp phố phường vu cho đám dân đạo Thái Hà là quân phản loạn, mượn cớ đòi đất mà tính chuyện làm càn.
Đám kia dân đen, thấp cổ bé họng, vốn nhút nhát từ xưa. Nay nghe loa triều đình rao khắp làng cuối xóm khoác tội vô cớ. Lúc đầu hoảng lắm, sau nhịn không nổi mới bèn cự lại triều đình rằng:
- Sao cái triều đình này lạ thế, cứ động lấy đất của người ta là vu người ta phản nghịch. Như thế há chẳng phải giống đời triều đình thực dân trước kia không?
Nói rồi đám ấy tụm nhau lại mà dâng đơn cớ lên tận sân triều. Nhà Sản thấy phản ứng đó, bên ngoài giả bộ nhân từ, nhận đơn, phủ dụ bảo về chờ quan trên soi xét. Kỳ thực trong bụng uất lắm, nghĩ rằng đám dân kia làm thế là coi thường triều đình. Thế nên mới có chuyện một đằng nhận đơn, một đằng cho loa đi rêu rao mãi, rồi nhân lúc nửa đêm bất thình lình đưa quân đi cát cứ như vậy.
Trời vẫn còn chiều nhà Sản, đêm ấy quan quân triều đình thuận buồm, xuôi gió, công việc trót lọt không ngờ.
Sáng hôm sau thấy yên, nhưng ở trong phủ đầu não kinh thành lại bỗng loạn. Nguyên nhân bởi vì thấy thắng lợi quá bất ngờ, cho nên không biết công của bộ nào. Bên tuyên huấn trình đơn nhận công về mình, bên công sai cũng dâng sớ tấu công, bên bộ Lại, bộ Lễ cũng nhao nhao đòi công của mình ...
Quan tuyên huấn nói:
- Nguyên nhân đám ấy sợ, tự chung là do bên tuyên huấn dùng loa, lựa những lời đao búa phủ đầu, khiếp chúng khiếp nhược mà nằm im. Xin cho được chấm công đầu.
Quan công sai bước ra ngắt lời:
- Xưa nay mỗi khi có âm mưu loạn, đều do công sai bộ Binh, bộ Hình trấn áp thẳng tay khiến chúng khiếp hãi. Lần này các công sai ngày đêm rình rập, uy hiếp tinh thần đám ấy đến nơi, đến chốn, bắt kẻ này, triệu tập kẻ khác liên miên ... khiến đám đó rã rệu tinh thần mà tan nhuệ khí. Nếu đêm đó không có 500 công sai đi, liệu việc có yên không? Xin cho được nhận công đầu.
Bọn Sản địa phương bấy giờ sợ mất phần, dăm ba đứa béo trắng lao nhao tranh nhau nói:
- Không có Sản chúng tôi chỉ đạo các ban ngành, đoàn thể đóng giả quần chúng nhân dân gây sức ép, liệu các người có thành công được không. Công này nhất phải về tay Sản địa phương.
Đầu phủ kinh thành không biết tính sao, bèn nói thác để tạm hoãn:
- Công đầu được thưởng 1 triệu lạng, còn hạng thứ chia đều mỗi phần 500 nghìn lượng, mức định đã nói trước rồi, đợi vài hôm tra xét minh bạch sẽ trao. Đừng có vội lo.
Nói rồi bãi buổi chầu phủ, khi người các bộ về rồi. Quan phủ viết sớ tường trình sự việc, cho người hỏa tốc chạy sang phủ Chúa báo cáo.
Chúa Nguyễn vốn rộng lượng, xem xong phê rằng:
- Cứ cho công đầu hết, nhưng gọi riêng lên mà trao, bên nào cũng tưởng mình công đầu, tất vui vẻ cả. Tiền bạc cứ thế mà chi, hết đâu phủ Chúa sẽ bù.
Mọi việc nhờ thế mà yên. Có kẻ biết chuyện than rằng:
- Có dăm bọn phản loạn như đám dân Thái Hà kia nữa là nhà Sản vỡ nợ vì chả còn tiền.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét