Nhân
dân Vệ ở kinh thành suốt tháng nay, cứ cách đúng 7 ngày lại đi biểu tình chống
dã tâm của bọn cầm quyền nước Tề.
Nhà Tề lấy làm lo, mà oái ăm thay nhà Vệ cũng lấy làm lo.
Ấy là người ta mới nói:
- Chung một mối lo, thắm tình hữu nghị.
Nhà Tề lo, bọn dân Vệ cứ nhặng xị như thế, thì chuyện thôn tính biển Nam Hải bao giờ mới xong. Chiến lược toan tính mấy chục năm, giờ là lúc chín muồi, không gặt hái thành quả bây giờ đợi đến bao giờ có cơ hội.
Nhà Vệ lại lo rằng, cứ biểu tình như thế, thì thể thống triều đình, uy tín với dân chúng còn đâu nữa. Chuyện này quan trọng hơn chuyện mất biển đảo.
Thế nên nhà Tề ghét đám dân biểu tình nước Vệ một, thì nhà Sản nước Vệ lại ghét dân biểu tình ấy gấp hai.
Lúc khó khăn ấy, nhà Sản mới sai quan đối ngoại Hồ tư mã đi sứ sang Tề, bàn chuyện làm sao giải quyết êm đẹp, cốt sao ngăn được đám biểu tình giữ gìn hòa hiếu hai nước, chuyện biển đảo thì dù sao còn người đây, còn của đấy. Chỗ hữu nghị anh em, đi đâu mà chạy làng được.
Lúc thương thảo chuyện dẹp biểu tình, quan Tề hỏi:
- Thế đã giáo dục chúng chưa?
Quan Vệ nói:
- Bọn chúng toàn nhân sĩ, trí thức, lý lẽ cứng rắn đâu ra đấy. Không thể nào bắt bẻ được, nước Vệ đã vời những bậc giám học hàm cao cấp ra thuyết giảng chúng ngừng. Nhưng lý lẽ của chúng còn hay hơn cả người thuyết giảng. Đấu lý với chúng mà sai, thì người ủng hộ chúng lại càng tăng. Nước bề tôi làm chuyện đó vài lần, thấy kết quả còn ngược lại, nên đã ngừng việc đó
Quan Tề hỏi:
- Thế đưa quân ra thị uy chưa ?
Quan Vệ tâu:
- Dạ, đưa nhiều lắm, quân xanh, đỏ, tím, vàng, trắng, nâu có hết. Dàn ngang, dàn dọc nhưng chúng không khiếp.
Quan Tề trách:
- Quân thị uy, mà nét mặt không tỏ uy phong, khó mà làm chúng sợ. Còn làm những gì nữa ?
Quan Vệ:
- Dạ cho người nhập đoàn biểu tình dò la tung tích từng đứa, sau tính cách trị ngầm. Đồng thời ra lệnh ngăn cấm ở các trường học, chỗ làm, nơi ở ... nhưng cũng không hiệu quả lắm vì chưa tìm được lý do chính đáng.
Quan Tề bảo:
- Kể ra không có lý do, mà mạnh tay với bọn nó. Việc lại càng khó hơn. Nay chưa có kế gì, người cứ ở lại đây chơi vài bữa.
Quan Vệ lưu ở đất Tề, ăn chơi, hưởng lạc, của ngon vật lạ không thiếu thứ gì. Đến hôm thứ ba thì tin từ nước Vệ báo sang, lại biểu tình chống Tề lần thứ năm ở kinh thành. Nghe tin ấy Hồ Tư Mã rụng rời chân tay, vội vàng đến gặp quan thượng thư nhà Tề yết kiến xin chỉ đạo.
Quan nhà Tề nghe tin, cũng bồn chồn, ruột gan như lửa đốt, nghĩ mãi chưa ra kế sách gì. Lúc bí bách, bèn rủ Hồ Tư Mã nước Vệ đi dạo ở ngoài đường cho đỡ căng thẳng.
Hai quan đang đi đường, bỗng nghe có tiếng ầm ĩ. Ngó vào xem thì ra có đám cãi lộn giữa hai vợ chồng. Hỏi người dân mới biết thằng chồng lấy tiền của vợ đi đánh bạc, vợ nó không cho, kêu gào thảm thiết, níu tay níu áo lại. Giằng co gây ầm ĩ, hàng xóm có ý bênh con vợ. Thằng chồng đuối lý, con vợ được thể càng la to. Bỗng thằng chồng chỉ vào ông hàng xóm nói:
- Mày bênh nó, đúng là mày cả nó có tình ý. Chính vì nó có tình ý với mày, tao phải lấy tiền của nó cất đi. Mày không có tình ý thì mày bênh nó làm gì.
Ông hàng xóm ngỡ ngàng không biết phân bua thế nào, tên chồng quay sang con vợ mắng:
- Bình thường mày có la lối thế này không, giờ mày phải lòng giai, nghe nó xúi dục, mày mới làm ầm ĩ thế này. Thưa bà con, rõ ràng con này là với thằng kia là gian phu, dâm phụ, chúng muốn làm to chuyện này để lấy cớ trình quan. Bà con chứng giám.
Bà con hàng xóm nghe xong, ngẩn người ra. Người thì bán tín, bán nghi, người thì cũng sợ nó vu lây sang mình. Ai nấy đều nín thinh. Thằng chồng nhân lúc đó đạp con vợ một đạp rồi ôm gói bạc lủi mất.
Đám đông tự giải tán, để lại con vợ gã cờ bạc khóc thút thít vì mất của.
Quan Tề kéo quan Vệ vào góc đường nói:
- Mai ngươi về được rồi.
Quan Vệ sững sờ hỏi:
- Về thì biết ăn nói sao ?
Quan Tề thì thầm:
- Về cứ vu cho đám biểu tình kia, là do thế lực thù địch xúi dục. Đám ấy đứa lo thanh minh, đứa sợ liên lụy, còn tinh thần đâu mà tụ tập.
Hồ Tư Mã nghe thế, vỗ tay cười:
- Quả là cao kiến, nước Vệ nhờ ơn phúc tổ tiên xui khiến dẫn đường mà biết hợp tác toàn diện với Tề, có gì bế tắc còn thỉnh giáo xin chỉ dẫn. Nước Tề còn nhiều anh tài như đại quan, nhất định mãi mãi hùng cường, nước Vệ theo đó mà được nhờ.
Hồ Tư Mã khẩn trương về nước, cả đoàn đi suốt ngày đêm không nghỉ. Về đến kinh thành yết kiến các quan đại thần chính sự. Hôm sau loa nước Vệ nói rằng:
- Chuyện nhóm dân biểu tình là do bọn bên ngoài xúi dục, nhà Sản với nước Tề tình hữu nghị keo sơn không thể nào có bụng ấy.
Nhà Tề lấy làm lo, mà oái ăm thay nhà Vệ cũng lấy làm lo.
Ấy là người ta mới nói:
- Chung một mối lo, thắm tình hữu nghị.
Nhà Tề lo, bọn dân Vệ cứ nhặng xị như thế, thì chuyện thôn tính biển Nam Hải bao giờ mới xong. Chiến lược toan tính mấy chục năm, giờ là lúc chín muồi, không gặt hái thành quả bây giờ đợi đến bao giờ có cơ hội.
Nhà Vệ lại lo rằng, cứ biểu tình như thế, thì thể thống triều đình, uy tín với dân chúng còn đâu nữa. Chuyện này quan trọng hơn chuyện mất biển đảo.
Thế nên nhà Tề ghét đám dân biểu tình nước Vệ một, thì nhà Sản nước Vệ lại ghét dân biểu tình ấy gấp hai.
Lúc khó khăn ấy, nhà Sản mới sai quan đối ngoại Hồ tư mã đi sứ sang Tề, bàn chuyện làm sao giải quyết êm đẹp, cốt sao ngăn được đám biểu tình giữ gìn hòa hiếu hai nước, chuyện biển đảo thì dù sao còn người đây, còn của đấy. Chỗ hữu nghị anh em, đi đâu mà chạy làng được.
Lúc thương thảo chuyện dẹp biểu tình, quan Tề hỏi:
- Thế đã giáo dục chúng chưa?
Quan Vệ nói:
- Bọn chúng toàn nhân sĩ, trí thức, lý lẽ cứng rắn đâu ra đấy. Không thể nào bắt bẻ được, nước Vệ đã vời những bậc giám học hàm cao cấp ra thuyết giảng chúng ngừng. Nhưng lý lẽ của chúng còn hay hơn cả người thuyết giảng. Đấu lý với chúng mà sai, thì người ủng hộ chúng lại càng tăng. Nước bề tôi làm chuyện đó vài lần, thấy kết quả còn ngược lại, nên đã ngừng việc đó
Quan Tề hỏi:
- Thế đưa quân ra thị uy chưa ?
Quan Vệ tâu:
- Dạ, đưa nhiều lắm, quân xanh, đỏ, tím, vàng, trắng, nâu có hết. Dàn ngang, dàn dọc nhưng chúng không khiếp.
Quan Tề trách:
- Quân thị uy, mà nét mặt không tỏ uy phong, khó mà làm chúng sợ. Còn làm những gì nữa ?
Quan Vệ:
- Dạ cho người nhập đoàn biểu tình dò la tung tích từng đứa, sau tính cách trị ngầm. Đồng thời ra lệnh ngăn cấm ở các trường học, chỗ làm, nơi ở ... nhưng cũng không hiệu quả lắm vì chưa tìm được lý do chính đáng.
Quan Tề bảo:
- Kể ra không có lý do, mà mạnh tay với bọn nó. Việc lại càng khó hơn. Nay chưa có kế gì, người cứ ở lại đây chơi vài bữa.
Quan Vệ lưu ở đất Tề, ăn chơi, hưởng lạc, của ngon vật lạ không thiếu thứ gì. Đến hôm thứ ba thì tin từ nước Vệ báo sang, lại biểu tình chống Tề lần thứ năm ở kinh thành. Nghe tin ấy Hồ Tư Mã rụng rời chân tay, vội vàng đến gặp quan thượng thư nhà Tề yết kiến xin chỉ đạo.
Quan nhà Tề nghe tin, cũng bồn chồn, ruột gan như lửa đốt, nghĩ mãi chưa ra kế sách gì. Lúc bí bách, bèn rủ Hồ Tư Mã nước Vệ đi dạo ở ngoài đường cho đỡ căng thẳng.
Hai quan đang đi đường, bỗng nghe có tiếng ầm ĩ. Ngó vào xem thì ra có đám cãi lộn giữa hai vợ chồng. Hỏi người dân mới biết thằng chồng lấy tiền của vợ đi đánh bạc, vợ nó không cho, kêu gào thảm thiết, níu tay níu áo lại. Giằng co gây ầm ĩ, hàng xóm có ý bênh con vợ. Thằng chồng đuối lý, con vợ được thể càng la to. Bỗng thằng chồng chỉ vào ông hàng xóm nói:
- Mày bênh nó, đúng là mày cả nó có tình ý. Chính vì nó có tình ý với mày, tao phải lấy tiền của nó cất đi. Mày không có tình ý thì mày bênh nó làm gì.
Ông hàng xóm ngỡ ngàng không biết phân bua thế nào, tên chồng quay sang con vợ mắng:
- Bình thường mày có la lối thế này không, giờ mày phải lòng giai, nghe nó xúi dục, mày mới làm ầm ĩ thế này. Thưa bà con, rõ ràng con này là với thằng kia là gian phu, dâm phụ, chúng muốn làm to chuyện này để lấy cớ trình quan. Bà con chứng giám.
Bà con hàng xóm nghe xong, ngẩn người ra. Người thì bán tín, bán nghi, người thì cũng sợ nó vu lây sang mình. Ai nấy đều nín thinh. Thằng chồng nhân lúc đó đạp con vợ một đạp rồi ôm gói bạc lủi mất.
Đám đông tự giải tán, để lại con vợ gã cờ bạc khóc thút thít vì mất của.
Quan Tề kéo quan Vệ vào góc đường nói:
- Mai ngươi về được rồi.
Quan Vệ sững sờ hỏi:
- Về thì biết ăn nói sao ?
Quan Tề thì thầm:
- Về cứ vu cho đám biểu tình kia, là do thế lực thù địch xúi dục. Đám ấy đứa lo thanh minh, đứa sợ liên lụy, còn tinh thần đâu mà tụ tập.
Hồ Tư Mã nghe thế, vỗ tay cười:
- Quả là cao kiến, nước Vệ nhờ ơn phúc tổ tiên xui khiến dẫn đường mà biết hợp tác toàn diện với Tề, có gì bế tắc còn thỉnh giáo xin chỉ dẫn. Nước Tề còn nhiều anh tài như đại quan, nhất định mãi mãi hùng cường, nước Vệ theo đó mà được nhờ.
Hồ Tư Mã khẩn trương về nước, cả đoàn đi suốt ngày đêm không nghỉ. Về đến kinh thành yết kiến các quan đại thần chính sự. Hôm sau loa nước Vệ nói rằng:
- Chuyện nhóm dân biểu tình là do bọn bên ngoài xúi dục, nhà Sản với nước Tề tình hữu nghị keo sơn không thể nào có bụng ấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét