Năm Tân Mão, nước
Vệ triều nhà Sản, đời Vệ Kính Vương thứ nhất. Tể tướng vẫn là Bạo.
Tiền mất giá, mọi thứ thực phẩm leo thang khủng khiếp. Các thứ năng lượng quan trọng đều khan hiếm, đắt đỏ.
Vệ Kính Vương 20 năm trong triều làm quan đại thần nghị chính, dấu ấn không có gì đặc biệt, chuyên tài lý luận suông. Vương là người tư chất hiền lành, gặp lúc triều đình nhân sự rối ren, tranh giành quyền lực các phe phái chưa đủ mạnh để đoạt quyền, nhân đó họ tạm để vương nắm ngôi báu thời gian. Chứ tài vương khó mà làm nổi điều cơm áo, gạo tiền cho thiên hạ, mọi việc phó thác cho Bạo điều hành.
Xứ Thanh mấy đời xưng vương, lẽ ra nếu làm đại thần nghị chính sớm thì giờ ngôi vương đã vào tay Tôn Dưa, người ấy dáng vóc thư sinh, da mặt láng bóng rõ kẻ đa mưu, túc trí. Mừng giận không lộ ra ngoài, chỉ thơn thớt nói cười. Mộ tổ nhà Tôn Dưa táng vào huyệt quý nằm trên dãy núi hình đại bàng vươn cánh ra biển Đông, chỉ vì chưa đến kỳ phát mà nén lòng đợi thôi. Tả Ao tiên sinh có lần ngắm phần mộ này phán rằng trong dăm năm nữa tất sẽ phát vương.
Bạo trước khi làm tể tướng, kinh qua nhiều chức vụ từ giữ ngân khố, làm quan bộ Hình, lại giữ chức tể tướng đã lâu. Tay chân trong triều đến lúc này đã nhiều nhan nhản, từ bộ Binh đến bộ Lại, bộ Hình đâu đâu cũng có người thân tín giữ chức trọng. Bởi thế thực quyền của Bạo còn to hơn cả quyền chính của vương.
Quỷ Cốc tiên sinh dõi Bạo trông coi việc nước bấy lâu, ngài luận:
- Bạo tính độc đoán, thường coi khinh kẻ sĩ, ỷ sức mình khi quyết việc trọng đại. Quyền trọng trong tay kẻ ấy khác nào vào tay kẻ chơi bạc. Sợ thua nhiều hơn thắng.
Y rằng Bạo coi việc nước, phá sản ngành đóng tầu, thâm hụt mậu dịch, lạm phát, tiền mất giá, của cải trong nước khan hiếm. Dân nghèo nổi dậy khắp nơi, đình công liên miên, kẻ sĩ chán nản nảy sinh bất bình, ca thán. Trước cảnh đó, Bạo không có kế sách gì trấn an lòng người, trái lại cho quân bắt bớ tràn lan, mượn cớ giữ uy triều đình mà bắt cả những kẻ sĩ góp ý chân thành từ con cái của quan đại thần đến lão thần triều đình, từ người già đến trẻ nhỏ. Thiên hạ ai nấy đều khiếp sợ. Lòng người đã nhược vì kiếm sống khó khăn, lại càng nhược thêm vì sự trấn áp trên diện rộng.
Nước Vệ năm Tân Mão
Tiền mất giá, mọi thứ thực phẩm leo thang khủng khiếp. Các thứ năng lượng quan trọng đều khan hiếm, đắt đỏ.
Vệ Kính Vương 20 năm trong triều làm quan đại thần nghị chính, dấu ấn không có gì đặc biệt, chuyên tài lý luận suông. Vương là người tư chất hiền lành, gặp lúc triều đình nhân sự rối ren, tranh giành quyền lực các phe phái chưa đủ mạnh để đoạt quyền, nhân đó họ tạm để vương nắm ngôi báu thời gian. Chứ tài vương khó mà làm nổi điều cơm áo, gạo tiền cho thiên hạ, mọi việc phó thác cho Bạo điều hành.
Xứ Thanh mấy đời xưng vương, lẽ ra nếu làm đại thần nghị chính sớm thì giờ ngôi vương đã vào tay Tôn Dưa, người ấy dáng vóc thư sinh, da mặt láng bóng rõ kẻ đa mưu, túc trí. Mừng giận không lộ ra ngoài, chỉ thơn thớt nói cười. Mộ tổ nhà Tôn Dưa táng vào huyệt quý nằm trên dãy núi hình đại bàng vươn cánh ra biển Đông, chỉ vì chưa đến kỳ phát mà nén lòng đợi thôi. Tả Ao tiên sinh có lần ngắm phần mộ này phán rằng trong dăm năm nữa tất sẽ phát vương.
Bạo trước khi làm tể tướng, kinh qua nhiều chức vụ từ giữ ngân khố, làm quan bộ Hình, lại giữ chức tể tướng đã lâu. Tay chân trong triều đến lúc này đã nhiều nhan nhản, từ bộ Binh đến bộ Lại, bộ Hình đâu đâu cũng có người thân tín giữ chức trọng. Bởi thế thực quyền của Bạo còn to hơn cả quyền chính của vương.
Quỷ Cốc tiên sinh dõi Bạo trông coi việc nước bấy lâu, ngài luận:
- Bạo tính độc đoán, thường coi khinh kẻ sĩ, ỷ sức mình khi quyết việc trọng đại. Quyền trọng trong tay kẻ ấy khác nào vào tay kẻ chơi bạc. Sợ thua nhiều hơn thắng.
Y rằng Bạo coi việc nước, phá sản ngành đóng tầu, thâm hụt mậu dịch, lạm phát, tiền mất giá, của cải trong nước khan hiếm. Dân nghèo nổi dậy khắp nơi, đình công liên miên, kẻ sĩ chán nản nảy sinh bất bình, ca thán. Trước cảnh đó, Bạo không có kế sách gì trấn an lòng người, trái lại cho quân bắt bớ tràn lan, mượn cớ giữ uy triều đình mà bắt cả những kẻ sĩ góp ý chân thành từ con cái của quan đại thần đến lão thần triều đình, từ người già đến trẻ nhỏ. Thiên hạ ai nấy đều khiếp sợ. Lòng người đã nhược vì kiếm sống khó khăn, lại càng nhược thêm vì sự trấn áp trên diện rộng.
Nước Vệ năm Tân Mão
Tài nguyên cạn kiệt, đồng tiền mất giá.
Ngoại giao cầu cạnh, nhún
nhường
Tiềm lực không còn, chí khí cũng không có. Lẽ nào đến lúc suy rồi chăng ?
Có lẽ là vậy, thói đời khi hoang mang không biết trông cậy vào đâu, người ta tìm đến nơi thần thánh để nương cậy. Ở đất Ninh có ngôi chùa xây mất hàng trăm vạn lượng vàng, trước cổng chùa có một loạt cây do các đại thần trọng yếu nhà Sản trồng dâng Phật.
Nhìn vào đó mới biết, sự hoang mang không chỉ ở dưới tầng lớp dưới.
Không biết năm nay nước Vệ ra nông nỗi nào !
Tiềm lực không còn, chí khí cũng không có. Lẽ nào đến lúc suy rồi chăng ?
Có lẽ là vậy, thói đời khi hoang mang không biết trông cậy vào đâu, người ta tìm đến nơi thần thánh để nương cậy. Ở đất Ninh có ngôi chùa xây mất hàng trăm vạn lượng vàng, trước cổng chùa có một loạt cây do các đại thần trọng yếu nhà Sản trồng dâng Phật.
Nhìn vào đó mới biết, sự hoang mang không chỉ ở dưới tầng lớp dưới.
Không biết năm nay nước Vệ ra nông nỗi nào !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét