Nước
Vệ đào tài nguyên bán rẻ cho nước Tề. Chuyện kinh thiên động địa ấy
các bậc sĩ phu trong thiên hạ đều biết và phản đối. Tầng lớp nhân dân
do sách vở bị chính sách cấm đoán hà khắc của triều đình, ít người biết
đến. Thành ra chỉ có một nhóm sĩ phu biết mà cùng nhau phản đối mà
thôi. Nhóm sĩ phu khác thì tranh thủ lấy lòng triều đình mạt sát nhóm
kia. Chuyện này bung xung vô cùng. Nơi nào có phòng sách, nơi ấy người
ta xôn xao chuyện bán tài nguyên.
Triều đình nhà Vệ mới họp bàn. Vương
nước Vệ là Cường gọi tể tướng Vệ là Bạo đến nói:
- Này anh Bạo, buổi thiết triều tới đây thế nào cũng có kẻ nhắc việc tài nguyên. Anh có cao kiến gì không?
Bạo vốn tính huênh hoang, nói nhiều mà chả làm được mấy. Nhiều lần điều hành chính sự nước Vệ chả ra đâu vào đâu, cải cách nửa vời làm giá cả ngoài chợ tăng vùn vụt. Khiến cho dân mất lòng tin, mà bọn gian thần trong triều cũng có cớ dèm pha. Vị thế lung lay lắm, qua mấy năm cầm chính sự Bạo già sọm hẳn đi. Mất hẳn tính cương cường như buổi đầu. Bạo tâu:
- Thưa đại vương anh minh, thần đã sắp xếp đâu vào đó.
Cường Vương không tin lắm, mới hỏi cặn kẽ. Bạo trả lời lưu loát trôi chảy. Cường Vương thở phào nhẹ nhõm nói:
- Thế thì ta yên tâm.
Buổi thiết triều nước Vệ. Có kẻ bước ra tâu:
- Thưa đại vương cùng bá quan văn võ, việc bán khoáng sản Tây Nguyên cho nước Tề khiến cho sĩ phu, cựu thần khắp nước cực lực phản đối. Việc này ngày càng lan rộng khắp nơi. Xin triều đình nghị luận.
Bạo đưa mắt nhìn Tôn Dưa, đại thần phụ trách văn hóa tư tưởng. Tôn Dưa lĩnh ý bước ra nạt to rằng:
- Tấu láo, không được gọi là cực lực phản đối. Phải nói là một số dư luận quan tâm.
Kẻ khác nói:
- Có đông đảo mọi tầng lớp nước Vệ phản đối việc bán tài nguyên này, không thể coi là việc nhỏ.
Quan phó bộ Hình bước ra chặn lời:
- Nói sai rồi, không thể gọi chung như thế. Nên nói là có một số tri thức góp ý triều đình vài vấn đề nhỏ liên quan đến việc khai thác tài nguyên, một số còn lại đa phần là thế lực thù địch lợi dụng phá hoại đường lối, chính sách xuyên tạc chủ trương triều đình. Phải tách rõ mới đấu tranh có hiệu quả.
- Này anh Bạo, buổi thiết triều tới đây thế nào cũng có kẻ nhắc việc tài nguyên. Anh có cao kiến gì không?
Bạo vốn tính huênh hoang, nói nhiều mà chả làm được mấy. Nhiều lần điều hành chính sự nước Vệ chả ra đâu vào đâu, cải cách nửa vời làm giá cả ngoài chợ tăng vùn vụt. Khiến cho dân mất lòng tin, mà bọn gian thần trong triều cũng có cớ dèm pha. Vị thế lung lay lắm, qua mấy năm cầm chính sự Bạo già sọm hẳn đi. Mất hẳn tính cương cường như buổi đầu. Bạo tâu:
- Thưa đại vương anh minh, thần đã sắp xếp đâu vào đó.
Cường Vương không tin lắm, mới hỏi cặn kẽ. Bạo trả lời lưu loát trôi chảy. Cường Vương thở phào nhẹ nhõm nói:
- Thế thì ta yên tâm.
Buổi thiết triều nước Vệ. Có kẻ bước ra tâu:
- Thưa đại vương cùng bá quan văn võ, việc bán khoáng sản Tây Nguyên cho nước Tề khiến cho sĩ phu, cựu thần khắp nước cực lực phản đối. Việc này ngày càng lan rộng khắp nơi. Xin triều đình nghị luận.
Bạo đưa mắt nhìn Tôn Dưa, đại thần phụ trách văn hóa tư tưởng. Tôn Dưa lĩnh ý bước ra nạt to rằng:
- Tấu láo, không được gọi là cực lực phản đối. Phải nói là một số dư luận quan tâm.
Kẻ khác nói:
- Có đông đảo mọi tầng lớp nước Vệ phản đối việc bán tài nguyên này, không thể coi là việc nhỏ.
Quan phó bộ Hình bước ra chặn lời:
- Nói sai rồi, không thể gọi chung như thế. Nên nói là có một số tri thức góp ý triều đình vài vấn đề nhỏ liên quan đến việc khai thác tài nguyên, một số còn lại đa phần là thế lực thù địch lợi dụng phá hoại đường lối, chính sách xuyên tạc chủ trương triều đình. Phải tách rõ mới đấu tranh có hiệu quả.
Kẻ khác bước ra nói:
- Thưa đây là việc lớn, nên cân nhắc bàn ở đại hội đại biểu nhân dân.
Bạo ngồi im từ bấy giờ mới nhỏm dậy khoát tay:
- Việc
này không lớn, không lớn. Về ảnh hưởng với đất nước thì việc khai thác
tài nguyên này trên núi không lớn lắm, không đáng bàn ở đại hội đại
biểu nhân dân.
Kẻ khác thắc mắc:
- Sao nói là chủ trương lớn của triều đình, giờ lại bảo không lớn.?
Đưa mắt nhìn kẻ vừa nói, Bạo gằn giọng:
- Làm quan trong triều bao lâu rồi mà hỏi gàn vậy,
chủ trương lớn của triều đình là để các quan trong triều biết ý mà
thống nhất. Chủ trương lớn của đất nước mới cần nhân dân thống nhất.
Có kẻ lại hỏi:
- Thế cái gì là chủ trương lớn của đất nước mà cần đến nhân dân thống nhất, tham gia?
Phó tể tướng Vệ là Trọng nói:
- Có
nhiều cái, như đóng thuế để xây dựng quốc gia, học tập tấm gương đạo
đức tiên đế, những việc đó đúng là việc lớn cần đến sự tham gia của
nhân dân cả nước. Còn việc bán tài nguyên này là chỉ là lớn với triều
đình thôi. Với nhân dân là việc nhỏ không đáng phải phiền họ tham gia.
Có kẻ người miền Nam bước ra, thái độ bứt rứt tâu:
- Thưa
triều đình, khai thác quặng tài nguyên trên cao nguyên, chất thải hàng
tỷ tấn. Dù chúng ta có đảm bảo rằng không có gì xảy ra. Nhân dân miền
Nam thì tin hay buộc phải tin vì họ chả còn biết tránh đi đâu. Nhưng
các thương gia ngoại quốc từ muôn phương nhìn thấy điều ấy, có lẽ họ
không muốn đầu tư gì vào miền Nam nữa. Họ không dễ tin những điều chúng
ta đảm bảo. Họ tất nhiên là không mạo hiểm đồng vốn và con người nước
họ trước cả tỷ tấn chất thải treo lơ lửng, được một nước công nghệ yếu
kém về môi trường như nước Vệ ta đảm bảo không vấn đề gì. Đến những vấn
đề môi trường như khí thải trong thành phố, chất thải, rác thải còn
ngập cả đô thị trung tâm không giải quyết được, nói gì đến giải quyết
chất thải quặng trên rừng. E rằng nếu cho khai thác quặng trên núi,
thương gia ngoại quốc sẽ rút hết.
Vệ Cường vương ngôi trên ngai yên lặng từ này đến giờ, bỗng cười ha hả nói:
- Khá
khen cho ngươi lo xa, không có nước nào đầu tư thì để đó cho nước Tề
họ đầu tư. Lo gì chuyện đó. Người Tề họ luôn có ý muốn đầu tư vào nước
ta, chỉ cần bản vương gật đầu chỗ nào là họ đầu tư lâu dài chỗ đó. Cần
chi đến bọn ngoại quốc vừa muốn làm ăn sinh lợi, vừa muốn xỉa xói chuyện
nước Vệ. Khai thác tài nguyên còn có cả những cái lợi mà bọn người
tầm thường không thể thấy hết.
Cả triều thần nước Vệ kinh ngạc trước tầm nhìn xuất chúng của Vệ Cường Vương, đồng loạt đứng dậy cùng nhau hô vang:
- Đại vương anh minh, Đại Vệ đời đời hưng thịnh.
Sau
đó triều đình đưa nhận định khai thác tài nguyên ra bố cáo với thiên
hạ. Lời văn nhẹ nhàng khiến cho việc khai thác tài nguyên trở nên đơn
giản, không có gì phức tạp. Trong đó có đoạn:
"để nhằm phát triển
kinh tế nhân dân miền núi, cho khai thác quặng bán cho nước Tề cải
thiện đời sống nhân dân. Chính sách này có nhận được sự quan tâm của
một số sĩ phu, ý kiến đóng góp của họ triều đình sẽ lưu tâm. Ngoài ra
một số phần tử quá khích như mọi khi lại ra rả xuyên tạc đường lối
triều đình, luận điệu của chúng sẽ bị bác bỏ bởi triều đình phổ biến
bằng hình ảnh hàng ngày, hàng giờ về Tây Nguyên xanh tươi, phồn
vinh. Mời bà con đón xem vào các tối hàng ngày…."
Tháng sau đại
hội đại biểu nhân dân nước Vệ họp tại bộ Binh, do nhà đại lễ đường đang
xây nên các cuộc họp đại hội đại biểu đều họp trong phủ quốc phòng.
Lính gác lăm lăm gươm dáo sáng quắc quây mấy vòng quanh nơi họp. Có
chín phần quan lại nước Vệ lại làm đại biểu nhân dân. Bởi thế chuyện
khai thác tài nguyên tuy ngoài dân bàn luận gay gắt nhưng bên trong vẫn
êm đềm, có mấy vị đại biểu chỉ nói sơ sơ qua việc đó rồi chuyển sang
việc khác vì không đủ thời gian thảo luận.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét