Công sai bị đánh, nước Vệ xôn xao, báo
giới đua nhau lên án kẻ đánh công sai, nào phải trừng trị nghiêm khắc, nào là
đạo đức xã hội xuống cấp cần chấn chỉnh. Bọn tuyên huấn được dịp moi tiền lại vẽ
ra những dự án cải tạo đầu óc nhân dân sao cho không thằng dân nào dám cựa lại
công sai.
Có đứa con gái, tức giận lỡ tay bợp công sai một cái. Lập tức cả guồng máy pháp luật hoạt động nhanh chóng khẩn trương, báo giới thì la làng, quan lại thì tiến hành tố tụng, mới vài ngày đâu vào đấy cả.
Mới được dăm bữa, công sai đang thi hành nhiệm vụ bị kẻ khác dùng gậy sắt tấn công dồn dập, công sai chạy rồi, kẻ kia còn đến tận đồn trú tìm để tấn công tiếp, báo giới, thiên hạ lại được dịp la lối kêu về tệ nạn công sai bị đánh. Hóa ra là kẻ đánh cũng lại là công sai. Thế là im tịt.
Còn chuyện công sai mà đánh người thì sao? công sai đánh thì thường chỉ có chết, mà người đã chết mang đi chôn là hết chuyện. Công sai xứ Thanh giết cả người lớn lẫn trẻ em, bao lâu rồi cũng không thấy báo chí tin tức gì về xét xử, công sai kinh kỳ đánh chết Trịnh lão gia cũng vậy, vụ việc cứ im lìm. Còn ở phía Nam thì Nhật thư sinh chết trong phủ bị kêu là tự vẫn, duy có vụ ớ xứ Lạng Giang cũ do tranh chấp chức quan đầu tỉnh mà vụ công sai đánh chết người đầu tiên xác nhận là đột tử, sau chuyển thành gây thương tích mà kêu án.
Phàm những công sai bị đánh, dù nhỏ cũng được làm nhanh chóng. Còn vụ công sai đánh người thì lê thê lắm.
Bởi người ta nhận thức rằng công sai là người của triều đình, chuyện xác minh cần phải cẩn thận không như người thường được, giờ có lắm kẻ lợi dụng vu cáo.
Thế cho nên nếu có người kiện công sai đánh người, quan thụ lý triệu lên phủ hỏi cặn kẽ rằng:
- Ai soạn đơn này?
Quan đập bàn:
- Ở đây chỉ có tao mới có quyền hỏi, mày không được phép hỏi tao.
Người khiệu nại hết nhẫn nại, đã tuần này từ khi gửi đơn khiếu nại về việc thấy công sai đánh người, anh bị quan trên gọi liên tiếp triền miên. Chịu không nổi anh hặc lại quan:
- Tại sao tôi khiếu nại việc công sai đánh người, quan không điều tra về việc đó, lại cứ điều tra tôi.
Quan cười nham hiểm:
- À đây là đang điều tra cả đấy, phải xét người làm đơn có công tâm không? Có ai xúi giục không? Sau đó mới tiếp tục đến việc khác, làm gì cũng phải có trình tự chứ. Nếu ngươi là người có lòng tốt, muốn xã hội tốt đẹp hơn vì việc chung, mà ngươi lại nề hà dăm ba tháng bỏ thời gian ra làm việc với bản phủ, vậy chả phải ngươi không có lòng mà có ý gì chăng? Nếu có lòng ngươi đâu phải sốt ruột, việc như ta nói rồi, cũng phải qua từng giai đoạn, làm là phải cẩn thận, không thể bỏ qua tình tiết, giai đoạn được. Thôi hôm nay ngươi vội thì ta gia ơn cho về, hai hôm sau lên đây làm việc tiếp.
Người làm đơn giãy nảy:
- Tôi đi lại phủ cả tháng nay, kẻ đánh người nhởn nhơ ngoài kia, trong khi tôi bỏ công, bỏ việc hàng ngày đến đây làm việc. Xin quan làm cho nhanh tôi còn phải đi kiếm ăn.
Quan gằn giọng:
- Ai bảo người làm đơn, ta mới phải làm việc với ngươi, ngươi không làm thì ai gọi ngươi làm gì?
Người làm đơn tạm về, hai hôm sau anh đang đi làm, công sai đến gọi thủ trưởng anh ra, kêu là phải cho anh đi làm việc với triều đình. Anh đi rồi, các công sai khác mang giấy tờ đề nghị thủ trưởng anh khai các hoạt động kinh doanh, thuế má, nhân lực .....
Tháng sau cứ tiếp diễn như vậy, anh chán quá không đi nữa.
Quan trên kết luận hồ sơ rằng:
- Do người làm chứng không tiếp tục làm việc, cho nên chứng cứ công sai đánh người là không rõ ràng. Bởi vậy không thể khởi tố vụ án này. Ngoài ra cần đề nghị triều đình cấp thêm kinh phí để điều tra kẻ làm đơn có ý đồ gì không? Để có biện pháp giáo dục, trấn áp phòng ngừa lần sau và phòng ngừa những kẻ khác có ý đồ tương tự.
Có đứa con gái, tức giận lỡ tay bợp công sai một cái. Lập tức cả guồng máy pháp luật hoạt động nhanh chóng khẩn trương, báo giới thì la làng, quan lại thì tiến hành tố tụng, mới vài ngày đâu vào đấy cả.
Mới được dăm bữa, công sai đang thi hành nhiệm vụ bị kẻ khác dùng gậy sắt tấn công dồn dập, công sai chạy rồi, kẻ kia còn đến tận đồn trú tìm để tấn công tiếp, báo giới, thiên hạ lại được dịp la lối kêu về tệ nạn công sai bị đánh. Hóa ra là kẻ đánh cũng lại là công sai. Thế là im tịt.
Còn chuyện công sai mà đánh người thì sao? công sai đánh thì thường chỉ có chết, mà người đã chết mang đi chôn là hết chuyện. Công sai xứ Thanh giết cả người lớn lẫn trẻ em, bao lâu rồi cũng không thấy báo chí tin tức gì về xét xử, công sai kinh kỳ đánh chết Trịnh lão gia cũng vậy, vụ việc cứ im lìm. Còn ở phía Nam thì Nhật thư sinh chết trong phủ bị kêu là tự vẫn, duy có vụ ớ xứ Lạng Giang cũ do tranh chấp chức quan đầu tỉnh mà vụ công sai đánh chết người đầu tiên xác nhận là đột tử, sau chuyển thành gây thương tích mà kêu án.
Phàm những công sai bị đánh, dù nhỏ cũng được làm nhanh chóng. Còn vụ công sai đánh người thì lê thê lắm.
Bởi người ta nhận thức rằng công sai là người của triều đình, chuyện xác minh cần phải cẩn thận không như người thường được, giờ có lắm kẻ lợi dụng vu cáo.
Thế cho nên nếu có người kiện công sai đánh người, quan thụ lý triệu lên phủ hỏi cặn kẽ rằng:
- Ai soạn đơn này?
- Tôi
- Soạn ở
đâu?
- Nhà
- Soạn đơn
bằng cái gì?
- Giấy
bút
- Giấy loại
gì?
- Loại
a
- Mua giấy ở
đâu ?
- Ở
hiệu
- Mua lúc nào
?
- Hôm
kia
- Mua bao
nhiêu tiền ?
- 2
hào
- Tiền ở đâu
ra mua giấy?
- Tiền
tôi
- Thế lương
tháng được bao nhiêu mà dư tiền mua giấy, chứng minh xem nào? khoản nào sinh
hoạt, khoản nào xe cộ, trà thuốc, gia đình?
Người làm đơn liệt kê hì hụi mất 3 ngày, trình quan xong. Quan hỏi:
- Thế lúc soạn đơn có ai bên cạnh không
?Người làm đơn liệt kê hì hụi mất 3 ngày, trình quan xong. Quan hỏi:
-
Không
- Thế ai làm
chứng là ngươi tự soạn đơn này?
-
Tôi
- Thế lúc xảy
ra sự việc ngươi ở đâu?
- Ở
đó
- Ngươi ra đó
làm gì, đang giờ làm việc, ngươi mò ra chỗ đó có ý gì ?
- Tôi thấy
việc ở đó là việc chung của mọi người, cho nên tôi ra đó xem
- Bao nhiêu
người không ra, cơ quan ngươi không ai ra, vậy sao mỗi mình ngươi
ra.?
- Họ không ra
là việc của họ, tôi ra là việc của tôi ?
- Việc của tôi
là việc gì?
- Vì tôi quan
tâm đến đất nước .
- Việc nước có
nhà Sản lo rồi, người không lo thân ngươi, ra đó phải chăng muốn nhân sự làm rối
ren thêm?
- Thế ngươi ra
đó bằng gì?
- Đi xe
- Xe của ai?
- Của
tôi
- Gửi xe ở đâu?
- Ở hiệu bán
giải khát.
- Lúc đó có ai
làm chứng là ngươi có mặt ở đó không?
Người khiếu nại:
- Giờ tôi làm người làm chứng, quan lại bắt tôi đi tìm
người làm chứng là tôi ở đó chứng kiến nữa, rồi quan lại hỏi người đó vì sao ở
đó làm chứng, rồi ai làm chứng cho người đó làm chứng tôi đang chứng kiến sự
việc. Chứng và chứng như vậy đến bao giờ?Người khiếu nại:
Quan đập bàn:
- Ở đây chỉ có tao mới có quyền hỏi, mày không được phép hỏi tao.
Người khiệu nại hết nhẫn nại, đã tuần này từ khi gửi đơn khiếu nại về việc thấy công sai đánh người, anh bị quan trên gọi liên tiếp triền miên. Chịu không nổi anh hặc lại quan:
- Tại sao tôi khiếu nại việc công sai đánh người, quan không điều tra về việc đó, lại cứ điều tra tôi.
Quan cười nham hiểm:
- À đây là đang điều tra cả đấy, phải xét người làm đơn có công tâm không? Có ai xúi giục không? Sau đó mới tiếp tục đến việc khác, làm gì cũng phải có trình tự chứ. Nếu ngươi là người có lòng tốt, muốn xã hội tốt đẹp hơn vì việc chung, mà ngươi lại nề hà dăm ba tháng bỏ thời gian ra làm việc với bản phủ, vậy chả phải ngươi không có lòng mà có ý gì chăng? Nếu có lòng ngươi đâu phải sốt ruột, việc như ta nói rồi, cũng phải qua từng giai đoạn, làm là phải cẩn thận, không thể bỏ qua tình tiết, giai đoạn được. Thôi hôm nay ngươi vội thì ta gia ơn cho về, hai hôm sau lên đây làm việc tiếp.
Người làm đơn giãy nảy:
- Tôi đi lại phủ cả tháng nay, kẻ đánh người nhởn nhơ ngoài kia, trong khi tôi bỏ công, bỏ việc hàng ngày đến đây làm việc. Xin quan làm cho nhanh tôi còn phải đi kiếm ăn.
Quan gằn giọng:
- Ai bảo người làm đơn, ta mới phải làm việc với ngươi, ngươi không làm thì ai gọi ngươi làm gì?
Người làm đơn tạm về, hai hôm sau anh đang đi làm, công sai đến gọi thủ trưởng anh ra, kêu là phải cho anh đi làm việc với triều đình. Anh đi rồi, các công sai khác mang giấy tờ đề nghị thủ trưởng anh khai các hoạt động kinh doanh, thuế má, nhân lực .....
Tháng sau cứ tiếp diễn như vậy, anh chán quá không đi nữa.
Quan trên kết luận hồ sơ rằng:
- Do người làm chứng không tiếp tục làm việc, cho nên chứng cứ công sai đánh người là không rõ ràng. Bởi vậy không thể khởi tố vụ án này. Ngoài ra cần đề nghị triều đình cấp thêm kinh phí để điều tra kẻ làm đơn có ý đồ gì không? Để có biện pháp giáo dục, trấn áp phòng ngừa lần sau và phòng ngừa những kẻ khác có ý đồ tương tự.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét