Nước
Vệ triều nhà Sản năm thứ 66. Đời Vệ Kính Vương thứ nhất.
Mùa Hạ năm ấy, biển Vệ dấy lên những chuyện động trời, thủy quân Tề tung hoanh ngang dọc, tiến sát đến bờ biển nước Vệ. Hạm đội quân Tề hùng dũng, tiền thủy quân đi trước núp dưới dạng tàu đánh cá nhưng thực chất là tàu chiến bọc thép trá hình. Gặp tàu đánh cá Vệ bằng gỗ là lao tới đâm tan tành, ngư dân Vệ nhìn thấy bóng tàu Tề là khiếp đảm chạy trối chết.
Những tin tức về tàu đánh Vệ bị đánh đuổi trên biển Vệ thường được dấu nhẹm đi, thậm chí cả chuyện nghiêm trọng như thủy quân Tề ngang nhiên vào lãnh hải Vệ, bắt ngư dân Vệ đem về nước đòi tiền chuộc cũng ít được nói đến trên đất Vệ.
Đấy là tại đời vương trước của nước Vệ là Vệ Cường Vương, vốn ít tài nhưng lòng tham quyền cố vị mà lụy vào Tề để giữ ngôi vị. Cường Vương thậm chí còn làm những chuyện mà hiếm có Vương nào trong lịch sử nước Vệ làm là lập một đường liên lạc nóng từ điện Tam Đình của nước Vệ đến tận Vương phủ của Tề để hàng ngày báo cáo sự tình trong nước dưới cái danh nghĩa là hợp tác trao đổi thông tin cho hai bên hiểu biết nhau.
Ngoài ra Vệ Cường Vương còn ký kết hợp tác toàn diện trên mọi lĩnh vực với Tề. Mười năm Cường Vương cầm quyền, quân lính bỏ bê tập luyện, nháo nhác đi làm kinh tế. Quan lại thì bê trễ chuyện chính sự, chỉ nhăm nhăm phân chia đất đai kiếm chác thu lời. Dân chúng đắm đuối trong nhạc, hình của Tề cung cấp đến mức nhà ai lo nhà nấy, ngoài đường thấy người bị nạn ngoảnh mặt mà đi, hàng xóm cháy nhà bên cạnh bình chân như vại.
Nước Vệ từ thời xa xưa đã có câu
- Nhiễu điều phủ lấy giá gương
Người trong một nước phải thương nhau cùng
Ấy là cái thói sống tương thân, tương ái, quan tâm đến nhau của cha ông nước Vệ để lại cho con cháu. Nhưng mười năm Vệ Cường Vương cầm chính sự, thiên hạ, trai tráng nam nhi chỉ nhăm nhe len lỏi, tìm mọi cách luồn lách quan hệ kiếm tiền. Ăn nhậu tràn lan, ngồi trong bàn nhậu ngập tràn đồ ăn uống xa hoa, nhìn ra cửa sổ thấy người rách rưới chỉ buông câu:
- Thôi thì mình cứ lo cái thân mình cái đã, việc khác đừng quan tâm.
Trăm năm trước, tiên đế nước Vệ đi tìm hình đất nước, ngài đã cay đắng thốt rằng: "Quanh hồ Gươm không ai bàn chuyện vua Lê" để tỏ nỗi lòng ngán ngẩm cho cảnh trí sĩ trong thiên hạ không còn màng đến chuyện chính sự, lịch sử đất nước ngày xưa và thế sự ngày nay, khiến đất nước phải vào vòng nô lệ ngoại bang.
Trăm năm sau thời Vệ Cường Vương nghe ai loáng thoáng bàn chính sự, thiên hạ bịt tai ngoảnh đi, nhiều kẻ nói rằng:
- Mình cứ lo cho bản thân mình đã, những chuyện cho mình chưa lo xong, đi lo chuyên lớn lao làm gì. Giờ nhà mình khá giả, sung sướng có phải là sướng không, tự dưng đi lo chuyện không đâu chẳng phải đầu cũng phải tai.
Trăm năm trước trước tiên đế cay đắng than về suy nghĩ, ước mộng của người dân Vệ:
- Lũ chúng ta ngủ trong giường chiếu hẹp
Giấc mơ con đè nát cuộc đời con.
Đó là suy nghĩ cũng xảy ra 100 năm sau ở nước Vệ, những giấc mơ của con chứ không phải người, những giấc mơ con bé nhỏ đáng thương trói buộc kiếp người cúi mặt vào đó không ngẩng đầu lên nhìn giấc mơ lớn của một dân tộc có bề dày lịch sử. Kẻ có gia đình thì lấy gia đình ra biện minh đã đành, kẻ chưa có gia đình nam nhi trai tráng lại lấy cái vinh thân phì gia của mình ra để biện mình là mình phải lo cho cái thân mình được ăn chơi, sung sướng. Đến hồi mạt thì lý luận cũng mạt, họ lý rằng ai cũng lo cho bản thân mình tốt như tôi lo cho bản thân tôi là cả xã hội sẽ tốt thôi.
Lý như thế nên họ mới bàng quan, có kẻ lao xuống hồ tự vẫn, quanh hồ người uống rượu mực xoài vẫn điềm nhiên nhậu nhẹt, còn nói thằng đó vẫy vùng lâu thế, rồi khi kẻ kia chìm ngỉm không nổi lên. Họ chạm cốc bảo chắc quả này chìm hẳn rồi.
Nước Tề biết chuyện người Vệ nghĩ gì. Còn người Vệ thậm chí còn chả biết mình nghĩ gì thì sao biết người Tề nghĩ gì.
Bởi thế thấy thời cơ, Tề mời dàn thủy chiến kéo vào hải phận nước Vệ. Mà thực ra Tề đã dàn từ lâu, bấy giờ chuyện đó mới lộ ra mà thôi. Ấy là tại nước Vệ cưỡng lại.
Đến thời Vệ Kính Vương năm thứ nhất mới lên ngôi, lòng người còn chưa hợp. Tề Bá Vương nhân cơ hội ấy mà xua ráo riết quân sang cướp mỏ dầu ngoài khơi của Vệ. Triều thần Tề nghị rằng:
- Nay nước Vệ lòng người rão rệ từ quan lại đến dân chúng chỉ lo cho bản thân, quốc khố thâm hụt, nợ nần chồng chất, lạm phát gia tăng. Quan lại tranh giành chức quyền, lúc này không lấy thì đợi lúc nào lấy đây.
Than ôi, nước Vệ vốn cạn kiệt, nghèo nàn. Tất cả chỉ trông vào mỏ dầu ngoài khơi mà nuôi quân lính. Nay mất lấy gì mà dưỡng quân. Của cải trong nước cũng không còn nhiều, thuế má thu từ dân chẳng còn chỗ nào để thu nữa. Mất nguồn lợi tức nuôi quân có nghĩa cũng là mất quân, mất quân thì triều đình không còn chỗ dựa thì cũng coi như mất triều đình.
Bởi thế nhà Sản thời Vệ Kính Vương không dễ gì nhẫn nhịn như thời trước.
100 năm trước tiến đế đi tìm đường cứu nước.
100 năm sau ai là người cứu nước Vệ đây?
Bạo tể tướng trả lời câu ấy rằng:
- Toàn quân, toàn dân Vệ đủ ý chí để bảo vệ đất nước.
Bạo ý thì hay, nói cũng đúng. Nhưng nếu Bạo nắm được ý chí toàn quân, toàn dân thì ý tưởng dựng ngành đóng tàu đã thành công. Ngư dân Vệ cưỡi tàu sắt ra khơi vùng vẫy đủ đối chọi với tàu tuần ngư, hải quân Vệ thiện chiến tung hoành ... biển nước Vệ không đến nỗi vắng bóng tàu Vệ như bây giờ, cũng không khiến ngân sách thâm hụt như bây giờ.
Để có được ý chí toàn quân, toàn dân trước hết ý chí của bậc đại thần trên cao phải mạnh hơn nhân dân cái đã. Phải biết thanh lọc những phần tử phá hoại, cản trở những chính sách chiến lược xây dựng đất nước nằm ngay trong hàng ngũ của mình. Những phần tử như con sâu vì tham nhũng, bè phái, bất tài mà khiến những quyết sách đúng bỗng trở thành phá sản, chúng vinh thân phì gia còn đất nước gánh thêm nợ nần, gánh thêm sự nản lòng của dân chúng.
Kẻ thù không phải là Cù tiên sinh con của đại công thần, không phải người lính già Văn Hải, hay người con sinh ra trong gia đình truyền thống yêu nước Thanh Hải, hoặc cô gái yểu điệu Thanh Nghiêm ... mà kẻ thù ở phía trước là ngoại xâm đang xấn tới và kẻ thù còn ở ngay cả sau lưng đang ngày đêm lợi dụng kẽ hở của cơ chế hành chính đục khoét đất nước này. Chừng nào còn chúng thì ý chí toàn quân, toàn dân khó mà thống nhất về một mối được.
Có kẻ nói rằng:
- Nước Tề mạnh quá, đánh không lại, thôi nhường cho nó cho yên.
Đó là bởi nước Tề đã đánh Vệ từ hàng chục năm nay, có phải bây giờ mới nhăm nhe đánh ngoài biển đâu. Nước Tề đã đánh Vệ qua sự hợp tác toàn diện, đánh trên mọi mặt về kinh tế, văn hóa, chính trị, đánh cả về bố trí nhân sự trong triều đến đánh vào lòng u mê của dân Vệ nữa. Đã có bao giờ trong lịch sử nước Vệ mà chính từ miệng nhiều người thốt câu đầu hàng khi chưa có chiến sự:
- Đánh không lại thì nhường nó cho yên.
Than ôi, 4000 năm dựng nước và giữ nước của Vệ, còn lại ngày nay là câu này chăng?
Mùa Hạ năm ấy, biển Vệ dấy lên những chuyện động trời, thủy quân Tề tung hoanh ngang dọc, tiến sát đến bờ biển nước Vệ. Hạm đội quân Tề hùng dũng, tiền thủy quân đi trước núp dưới dạng tàu đánh cá nhưng thực chất là tàu chiến bọc thép trá hình. Gặp tàu đánh cá Vệ bằng gỗ là lao tới đâm tan tành, ngư dân Vệ nhìn thấy bóng tàu Tề là khiếp đảm chạy trối chết.
Những tin tức về tàu đánh Vệ bị đánh đuổi trên biển Vệ thường được dấu nhẹm đi, thậm chí cả chuyện nghiêm trọng như thủy quân Tề ngang nhiên vào lãnh hải Vệ, bắt ngư dân Vệ đem về nước đòi tiền chuộc cũng ít được nói đến trên đất Vệ.
Đấy là tại đời vương trước của nước Vệ là Vệ Cường Vương, vốn ít tài nhưng lòng tham quyền cố vị mà lụy vào Tề để giữ ngôi vị. Cường Vương thậm chí còn làm những chuyện mà hiếm có Vương nào trong lịch sử nước Vệ làm là lập một đường liên lạc nóng từ điện Tam Đình của nước Vệ đến tận Vương phủ của Tề để hàng ngày báo cáo sự tình trong nước dưới cái danh nghĩa là hợp tác trao đổi thông tin cho hai bên hiểu biết nhau.
Ngoài ra Vệ Cường Vương còn ký kết hợp tác toàn diện trên mọi lĩnh vực với Tề. Mười năm Cường Vương cầm quyền, quân lính bỏ bê tập luyện, nháo nhác đi làm kinh tế. Quan lại thì bê trễ chuyện chính sự, chỉ nhăm nhăm phân chia đất đai kiếm chác thu lời. Dân chúng đắm đuối trong nhạc, hình của Tề cung cấp đến mức nhà ai lo nhà nấy, ngoài đường thấy người bị nạn ngoảnh mặt mà đi, hàng xóm cháy nhà bên cạnh bình chân như vại.
Nước Vệ từ thời xa xưa đã có câu
- Nhiễu điều phủ lấy giá gương
Người trong một nước phải thương nhau cùng
Ấy là cái thói sống tương thân, tương ái, quan tâm đến nhau của cha ông nước Vệ để lại cho con cháu. Nhưng mười năm Vệ Cường Vương cầm chính sự, thiên hạ, trai tráng nam nhi chỉ nhăm nhe len lỏi, tìm mọi cách luồn lách quan hệ kiếm tiền. Ăn nhậu tràn lan, ngồi trong bàn nhậu ngập tràn đồ ăn uống xa hoa, nhìn ra cửa sổ thấy người rách rưới chỉ buông câu:
- Thôi thì mình cứ lo cái thân mình cái đã, việc khác đừng quan tâm.
Trăm năm trước, tiên đế nước Vệ đi tìm hình đất nước, ngài đã cay đắng thốt rằng: "Quanh hồ Gươm không ai bàn chuyện vua Lê" để tỏ nỗi lòng ngán ngẩm cho cảnh trí sĩ trong thiên hạ không còn màng đến chuyện chính sự, lịch sử đất nước ngày xưa và thế sự ngày nay, khiến đất nước phải vào vòng nô lệ ngoại bang.
Trăm năm sau thời Vệ Cường Vương nghe ai loáng thoáng bàn chính sự, thiên hạ bịt tai ngoảnh đi, nhiều kẻ nói rằng:
- Mình cứ lo cho bản thân mình đã, những chuyện cho mình chưa lo xong, đi lo chuyên lớn lao làm gì. Giờ nhà mình khá giả, sung sướng có phải là sướng không, tự dưng đi lo chuyện không đâu chẳng phải đầu cũng phải tai.
Trăm năm trước trước tiên đế cay đắng than về suy nghĩ, ước mộng của người dân Vệ:
- Lũ chúng ta ngủ trong giường chiếu hẹp
Giấc mơ con đè nát cuộc đời con.
Đó là suy nghĩ cũng xảy ra 100 năm sau ở nước Vệ, những giấc mơ của con chứ không phải người, những giấc mơ con bé nhỏ đáng thương trói buộc kiếp người cúi mặt vào đó không ngẩng đầu lên nhìn giấc mơ lớn của một dân tộc có bề dày lịch sử. Kẻ có gia đình thì lấy gia đình ra biện minh đã đành, kẻ chưa có gia đình nam nhi trai tráng lại lấy cái vinh thân phì gia của mình ra để biện mình là mình phải lo cho cái thân mình được ăn chơi, sung sướng. Đến hồi mạt thì lý luận cũng mạt, họ lý rằng ai cũng lo cho bản thân mình tốt như tôi lo cho bản thân tôi là cả xã hội sẽ tốt thôi.
Lý như thế nên họ mới bàng quan, có kẻ lao xuống hồ tự vẫn, quanh hồ người uống rượu mực xoài vẫn điềm nhiên nhậu nhẹt, còn nói thằng đó vẫy vùng lâu thế, rồi khi kẻ kia chìm ngỉm không nổi lên. Họ chạm cốc bảo chắc quả này chìm hẳn rồi.
Nước Tề biết chuyện người Vệ nghĩ gì. Còn người Vệ thậm chí còn chả biết mình nghĩ gì thì sao biết người Tề nghĩ gì.
Bởi thế thấy thời cơ, Tề mời dàn thủy chiến kéo vào hải phận nước Vệ. Mà thực ra Tề đã dàn từ lâu, bấy giờ chuyện đó mới lộ ra mà thôi. Ấy là tại nước Vệ cưỡng lại.
Đến thời Vệ Kính Vương năm thứ nhất mới lên ngôi, lòng người còn chưa hợp. Tề Bá Vương nhân cơ hội ấy mà xua ráo riết quân sang cướp mỏ dầu ngoài khơi của Vệ. Triều thần Tề nghị rằng:
- Nay nước Vệ lòng người rão rệ từ quan lại đến dân chúng chỉ lo cho bản thân, quốc khố thâm hụt, nợ nần chồng chất, lạm phát gia tăng. Quan lại tranh giành chức quyền, lúc này không lấy thì đợi lúc nào lấy đây.
Than ôi, nước Vệ vốn cạn kiệt, nghèo nàn. Tất cả chỉ trông vào mỏ dầu ngoài khơi mà nuôi quân lính. Nay mất lấy gì mà dưỡng quân. Của cải trong nước cũng không còn nhiều, thuế má thu từ dân chẳng còn chỗ nào để thu nữa. Mất nguồn lợi tức nuôi quân có nghĩa cũng là mất quân, mất quân thì triều đình không còn chỗ dựa thì cũng coi như mất triều đình.
Bởi thế nhà Sản thời Vệ Kính Vương không dễ gì nhẫn nhịn như thời trước.
100 năm trước tiến đế đi tìm đường cứu nước.
100 năm sau ai là người cứu nước Vệ đây?
Bạo tể tướng trả lời câu ấy rằng:
- Toàn quân, toàn dân Vệ đủ ý chí để bảo vệ đất nước.
Bạo ý thì hay, nói cũng đúng. Nhưng nếu Bạo nắm được ý chí toàn quân, toàn dân thì ý tưởng dựng ngành đóng tàu đã thành công. Ngư dân Vệ cưỡi tàu sắt ra khơi vùng vẫy đủ đối chọi với tàu tuần ngư, hải quân Vệ thiện chiến tung hoành ... biển nước Vệ không đến nỗi vắng bóng tàu Vệ như bây giờ, cũng không khiến ngân sách thâm hụt như bây giờ.
Để có được ý chí toàn quân, toàn dân trước hết ý chí của bậc đại thần trên cao phải mạnh hơn nhân dân cái đã. Phải biết thanh lọc những phần tử phá hoại, cản trở những chính sách chiến lược xây dựng đất nước nằm ngay trong hàng ngũ của mình. Những phần tử như con sâu vì tham nhũng, bè phái, bất tài mà khiến những quyết sách đúng bỗng trở thành phá sản, chúng vinh thân phì gia còn đất nước gánh thêm nợ nần, gánh thêm sự nản lòng của dân chúng.
Kẻ thù không phải là Cù tiên sinh con của đại công thần, không phải người lính già Văn Hải, hay người con sinh ra trong gia đình truyền thống yêu nước Thanh Hải, hoặc cô gái yểu điệu Thanh Nghiêm ... mà kẻ thù ở phía trước là ngoại xâm đang xấn tới và kẻ thù còn ở ngay cả sau lưng đang ngày đêm lợi dụng kẽ hở của cơ chế hành chính đục khoét đất nước này. Chừng nào còn chúng thì ý chí toàn quân, toàn dân khó mà thống nhất về một mối được.
Có kẻ nói rằng:
- Nước Tề mạnh quá, đánh không lại, thôi nhường cho nó cho yên.
Đó là bởi nước Tề đã đánh Vệ từ hàng chục năm nay, có phải bây giờ mới nhăm nhe đánh ngoài biển đâu. Nước Tề đã đánh Vệ qua sự hợp tác toàn diện, đánh trên mọi mặt về kinh tế, văn hóa, chính trị, đánh cả về bố trí nhân sự trong triều đến đánh vào lòng u mê của dân Vệ nữa. Đã có bao giờ trong lịch sử nước Vệ mà chính từ miệng nhiều người thốt câu đầu hàng khi chưa có chiến sự:
- Đánh không lại thì nhường nó cho yên.
Than ôi, 4000 năm dựng nước và giữ nước của Vệ, còn lại ngày nay là câu này chăng?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét