Nước Vệ sắp
đến ngày đại hội nhân sự, mọi việc rối tung cả lên. Các quan trong triều ai cũng
lo đến việc giữ chức tước. Bọn tay sai nhân đó mà tăng giá mọi thứ vơ vét tiền
của nhân dân. Đời sống khó khăn vô cùng, dân tình kêu ca than vãn nhưng chẳng
lọt tới tai triều đình. Cũng tại vì các quan nhấp nhổm đứng ngồi lo yên chỗ,
chưa ổn định phẩm hàm nên chưa có thể lo cho dân chúng.
Tể tướng
Bạo hỏi mưu sĩ rằng:
- Muốn làm
quan đại thần nhiệm kỳ nữa, cần có mưu kế gì ?
Mưu sĩ
đáp:
- Vẫn theo
lệ cũ thôi ạ.
Tể tướng
hỏi:
- Lệ cũ là
thế nào ?
Mưu
sĩ:
- Lệ cũ như Vệ Cường Vương vẫn làm. Đó là biết và không biết. Vệ Cường Vương chỉ có hai thứ
đó mà trị vì thiên hạ vững vàng ngôi vị hai nhiệm kỳ.
Nhân lúc
đất Xuyên bên Tề có hội, Bạo lấy cớ sang chơi, kỳ thực là nhờ đại thần trọng
trách nước Tề giúp đỡ. Đại thần Tề hỏi:
- Nghe nói
ngoài khơi, vùng biển tranh chấp giữa Vệ và Tề lại có chuyện gì phải không
?
Bạo cười
tươi, lắc đầu đáp:
- Dạ chúng
thần nghe đồn thôi ạ, nguồn tin không chính thức cho nên không dám nói gì. Cũng
có thể bọn thế lực thù địch phao tin muốn làm tổn hại quan hệ bang giao giữa
tiểu quốc với thiên triều. Thần sẽ về tra xét lại chuyện
này.
Đại thần Tề
nhíu mày hỏi:
- Có
thật không biết chắc chuyện ấy?
Bạo quả
quyết lắc đầu:
- Chuyện ấy
thần không biết, thần chỉ biết làm sao để vun vén quan hệ bang giao hai nước
ngày càng phát triển gắn bó, mật thiết thôi ạ. Chuyện khác thần không bận
tâm.
Đại thần Tề
gật gù:
- Thật là
tinh tường, đáng chọn mặt gửi vàng.
Bạo chân
thành giãi bày:
- Chúng
thần biết làm quan thiên triều thật vất vả, vì phải lo toan, đối phó, tính toán
đường lối, chính sách mọi mặt. Không như chúng thần hàng tháng thu thập tình
hình trong tiểu quốc rồi dâng biểu xin ý kiến chỉ đạo. Có ý kiến chỉ đạo rồi cứ
vậy nhất nhất làm theo. Sai đúng thế nào có thiên triều lo đỡ. Hàng ngày các bộ nước Vệ đến triều lấy công văn chỉ thị có triện của thiên triều cứ vậy mà làm
theo. Tuyệt không phải hao tâm, tổn trí tính sách lược. Thật là may mắn cho nước
Vệ khi có chỗ dựa tin cậy như thiên triều.
Đại thần Tề
nói:
- Làm tôi
biết phận mình, chỉ nhất mực làm theo lời chủ. Ấy là biết giữ lẽ cương thường,
đạo lý. Kẻ làm tôi như vậy thì quan hệ chủ tớ mới bền vững, ổn định, cùng nhau
phát triển được. Mong sao nước Vệ đợt tới này có nhiều đại thần biết phải trái
như ngươi.
Bạo nghiêng
người nói:
- Thần mà
còn thì nước Vệ sẽ còn có nhiều quan lại như vậy. Xin đại nhân yên
lòng.
Đại thần Tề
xua tay nói:
- Ngươi
đừng lo lắng quá, người như ngươi thiên triều không trọng dụng thì còn trọng
dụng ai. Thiên triều tuy xa xôi nhưng tai mắt có khắp nơi. Không gì bỏ qua và
không ai bỏ sót.
Bạo chắp
tay xá dài ba cái thưa:
- Thiên
triều anh minh, độ lượng, xét đoán thần tình. Hạ thần vô cùng cảm
phục.
Nước Vệ có
kẻ trông coi việc xuất bản một tờ báo cũng nhỏ. Ngày nọ đăng bài về biển đảo.
Triều đình lập tức cấm tờ báo đó hoạt động. Kẻ ấy khiếu nại với quan
rằng:
- Chúng tôi
bị oan.
Quan nói
rằng:
- Xưa nay ở
nước Vệ này, chỉ có quan lớn mới bị oan. Chứ dân đen chúng mày đứa nào chả có
tội, động đến là kêu oan. Mày làm quản lý mà không biết việc trong sự quản lý
của mày. Vậy là không oan.
Kẻ kia cãi
rằng:
- Xin hỏi,
nếu vậy thì ngư dân có phải quản lý của triều đình không?
Quan trả
lời:
- Cái gì ở
nước Vệ này triều đình cũng quản tất.
Kẻ kia bầy
hây:
- Vậy thì
ngư dân bị giết, bị đánh đập do bọn Tề. Đến mạng người quan trọng như vậy, làm
tể tướng không biết. Vậy thì sao bắt tôi phải biết hết các bài trong tờ báo
tôi.
Quan xét xử
hỏi:
- Mày biết
chắc là tể tướng như vậy không ?
Kẻ kia gân
cổ:
- Rành rành
ra đấy, tể tướng Vệ sang Tề không hề nói câu nào phản đối việc ngư dân Vệ bị
giết hại. Vẫn cười hềnh hệch bắt tay với đại thần Tề, mồm liến thoắng quan hệ
tốt đẹp. Vậy là không biết việc do mình quản lý còn gì nữa?
Quan hỏi
lại:
- Vậy là
mày biết vậy.
Kẻ
kia:
- Sự thật
hiển nhiên là vậy.
Quan nghiêm
mặt nói:
- Thế là
mày không oan, bởi vì tao sẽ không xử mày vì tội không biết. Mà xử mày vì tội
mày cho là mày biết. Đó là tội vu khống, bôi nhọ, nói xấu lãnh đạo. Tội này còn
nặng hơn cả tội mày không biết mà cho xuất bản tờ báo kia.
Kẻ kia sững
sờ há hốc mồm không nói được, chỉ ú a, ú ớ.
Quan giãn
nét mặt, lấy vẻ nhân từ phủ dụ:
-Thôi thì
vì tính nhân đạo và khách quan của pháp luật nước Vệ, tao cơi nới cho mày về nhà
nghĩ ngợi lại tội lỗi thời gian qua. Tao trả cho mày lá đơn khiếu nại, về nhà đóng
cửa một năm nghĩ xem có oan hay không ?
Kẻ kia cầm
đơn khiếu nại, đứng ngẩn ngơ giữa công đường. Quan lớn thấy vậy
quát:
- Còn đứa
nào kêu oan nữa không?
Kẻ kia hối
hả rời khỏi công đường, trên đường về đến nhà thấy dân chúng đi lại trên đường
ai ai trông bộ dạng cũng giống kẻ có tội cả ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét