Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2012

Đại Vệ Chí Dị 54


Nước Vệ triều nhà Sản năm thứ 67. Đời Vệ Kinh Vương năm thứ hai.

Trộm cướp công khai hoành hành giữa chợ,bọn cướp phía Nam chặt tay người mà cướp ngựa. Lũ cướp phía Bắc dùng súng bắn lại quan binh, người bị hại. Những việc như thế không xảy ra đêm tối mà toàn nhằm vào lúc thanh thiên bạch nhật.

Năm ấy nổ kho khí đốt, vỡ đập, nhiều người quẫn bách tự sát. Thật lắm chuyện quái lạ, thị phi xảy ra. Tiền bạc bỗng trở nên khan hiếm nên nhiều thương gia phá sản kẻ thành điên loạn, kẻ vào ngục tù. Nợ nần dây dưa khiến việc đòi nợ dùng bộc phá, dao kiếm xảy ra thường xuyên khiến cảnh máu đổ, đầu rơi như cơm bữa.

Bên ngoài biển, giặc Tề hoành hành công khai xâm chiếm lãnh hải, đánh đuổi tàu Vệ như đuổi bọn trộm vặt rập rình hôi của. Cả nguồn thu lợi mênh mông của nước Vệ từ biển nay đã không còn nữa.

Nước Vệ nợ tiền bạc các nước khác ngập cao như núi, chẳng thể trả được, nên khó lòng vay mượn ở đâu để trang trải , cầm cự qua lúc khó khăn.

Trước muôn vàn khó khăn đó, nhà Sản chấn chỉnh quan lại, trước là để an dân sau là tìm người tài trong đám quan lại đứng ra lèo lái đất nước qua thời quẫn bách.

Họp cả năm trời nhưng đến lúc tìm được kẻ có tội, định đưa ra xét xử để an dân. Nào ngờ kẻ ấy trần tình xưa nay làm việc đều do nhà nhà Sản quyết cả, kẻ ấy chỉ là thi hành thôi, đâu phải kẻ ấy xin  hay lo lót làm quan, chính triều đình ra lệnh cho kẻ ấy phải làm quan. Nghĩ phận mình từ nhỏ đã theo nhà Sản cho nên chấp hành mà phụng mệnh. Mà năng lực, đức độ thế nào thì nhà Sản đã biết rõ. Giờ đổ tội cho người lương thiện, há chẳng phải là nhà Sản thiếu trách nhiệm trong việc dùng người hay sao. 

Nhà Sản nghe vạch vòi rõ ràng thế, cũng lấy làm phải, bèn bỏ qua cho yên chuyện. 

Ban tuyên huấn triều đình chỉ thị việc biển đảo phải giữ kín thông tin, nếu những thông tin từ Tề đưa ra,thì  tuyên huấn nước Vệ phải chuyển thể làm sao cho thành việc nhẹ nhàng. Để bá tính dần làm quen với chuyện biển đảo bị mất như là chuyện tai nạn giao thông xảy ra hàng ngày, không có gì là quan trọng. Đồng thời vỗ về dân chúng tập trung vào cày cấy, sản xuất không được tin lời bọn hủ nho xấu bụng phao tin đồn nhảm về thế sự.

Kế ấy của tuyên huấn thật là vi diệu, dân tình mười phần bớt xôn xao đến phân nửa.

Bấy giờ nhà Sản lại rục rịch thu phí xe cộ, đất đai, nâng viện phí, học phí và nâng giá các nguồn năng lượng...dân tình hốt hoảng nhao sang bàn cách đối phó như giảm chi tiêu, đi làm thêm... đồng thời bắt bớ thêm một số người hay nói chuyện thế sự theo cách phê phán triều đình.

Nhờ thế mà dân chúng không ai màng chuyện triều đình, đất nước ra sao. Nhà nào nhà nấy chỉ cắm đầu lo xoay sở với khó khăn đến trực tiếp hàng ngày với nhà mình.

Nước Vệ thanh bình, hạnh phúc quay trở lại, bốn cõi ấm êm

Đấy là kế sách vĩ đại và hiệu quả nhất mà chỉ có duy nhà Sản mới làm được. Phàm những triều đại khác trong hoàn cảnh vậy thường sai lầm chọn cách lề mề, rườm rà như nghiêm minh pháp luât,nâng cao dân trí, làm trong sạch đội ngũ quan lại, chọn nhân tài ra giúp rập , lắng nghe lời kẻ sĩ ,xiết chặt chi tiêu lễ hội...

Mấy năm sau người Tề thấy nhà Sản nước Vệ ăn ở hiếu nghĩa, biết giữ gìn hoà khí, yêu chuộng hoà bình. Tề lấy làm hối hận vì đã cư xử không tốt với Vệ, trước là mất tình nghĩa anh em, sau là xấu hổ với thiên hạ, Tề bèn rút quân trả lại cho Vệ những biển đảo đã lấy trước kia. Không những thế lại còn viện trợ tiền, của, nhân lực để nhà Sản kiến thiết nước Vệ thêm giàu mạnh bội phần. Tình nghĩa keo sơn hai nước càng trở nên gắn bó mật thiết. Những bọn xúc xiểm quan hệ hai nước khi xưa ở trong chốn lao tù đều tâm phục, khẩu phục thành khẩn nhận lỗi lầm, vì mông muội mà không nhận ra được đường lối uyển chuyển, mềm "dẹo", thu phục nhân tâm, đánh vào lòng người của triều đình nhà Sản. Nước Vệ qua thời khó khăn, vị thế lại lên cao vời vợi trong mắt bạn bè các nước thiên hạ, du khách kéo đến ấm ầm. Câu ca vang lừng khắp biển bạc, đồng xanh.

Thuyền anh ra khơi khi chân mây ửng hồng.
Thuyền anh ra khơi có ngại chi sóng gió.
Ơ hò...
Trên đoàn thuyền hải âu vui sóng xô.
Anh nhớ đồng làng quê cánh cò bay trên thảm lụa.
Đời tự do ôi chan chứa bao tình

Cuộc sống bá tính nước Vệ dưới triều nhà Sản ấm no, thóc lúa đầy đồng trâu chẳng buồn ăn. Xét từ đời Nghiêu Thuấn bên Tề đến đời Thái Tổ, Thái Tông bên Vệ. Chưa lúc nào thanh bình, thịnh trị như thế. Đời sau gọi giai đoạn đó là mộng Nam Kha

Thứ Bảy, 8 tháng 12, 2012

Đại Vệ Chí Dị 53


Nước Vệ triều nhà Sản năm thứ 67. Vệ Kính Vương năm thứ hai.

Mùa thu, có cơn bão đổi hướng không dự đoán được, tàn phá nặng nề vùng duyên hải, cây cối hoa màu ngoài đồng không kịp thu hái dập nát, tả tơi.

Năm ấy nhà Sản chỉnh đốn quan lại, kiểm kê nợ nần, số nợ thật là khủng khiếp. Mọi việc đều đổ tại cho phủ Chúa quản lý không ra gì mới đến nỗi vậy. Chúa là người cơ mưu ứng biến tài giỏi, trước việc khó vẫn tươi cười như không. Khi xưa còn thưở là cai đội ở miền heo hút tận cùng đất nước, đã hiểu được chuyện kinh tài rành rẽ. Lại từng canh cửa biển ngăn chặn bọn vượt biên, nên ngài nắm được trong dân còn có nhiều vàng lắm.

Chúa họp bầy tôi lại phán.

- Giữ cho dân trong rọ, cũng như giữ được vàng trong túi. Nay lệnh cho bộ Hình tăng cường xiết chặt không để cho dân chúng dám có ý khác. Sau đó sẽ có kế lấy vàng thanh khoản nợ công.

Bộ Hình ra tay khắp nước, bắt bớ, xét xử lại bắt bớ. Dân chúng cúi đầu im thin thít, người đi đường không dám ngẩng đầu chào nhau. Ai cũng lo việc nhà nầy. Động một lời phàn nàn cũng thành tội nói xấu triều đình. Bởi thế không ai dám nói gì đến chính sự.

Rồi Chúa ra lệnh cấm vàng trong dân, ai có phải mang bán cho triều đình lấy tiền giấy. Rồi lại khuyên dân mang tiền giấy ấy mà gửi ngân khố triều đình. Cầm giấy chứng nhận mà hàng tháng đi lấy tiền lời.

Dân có ý thăm dò, nhìn nhau. Một tháng trôi qua, chả ai mang vàng đến bán.

Bầy tôi coi kho bạc đến gặp Chúa hiến kế  như vầy, như vầy.

Chúa cấp tốc xuất kho, cho người cầm vàng đi ra thương điếm bán. Đồng thời lại sai bộ Hình đi theo nhằm lúc bán mà bắt. Rồi phao tin trong thiên hạ có kẻ bị bắt tich thu trắng cả mấy trăm lượng vàng. Thiên hạ nghe ai cũng xót xa nghĩ đến phận mình, ruột gan bồn chồn thấp thỏm lo lắng nếu ai có chút vàng giữ trong nhà.

Lúc này quan coi kho mới cho người cầm vàng, lẻn cổng sau đến cổng trước xếp hàng. Rồi lấy đó mà tiếng rằng mỗi ngày kho bạc triều đình mua đến cả xe vàng. 

Chúa lại lệnh rằng quyết tâm giữ không để lạm phát, mất giá đồng tiền.

Lác đác người dân thấy giao dịch bên ngoài thì lỡ công sai thấy thu trắng mất,bèn  đem bán cho kho bạc kém giá một chút nhưng an toàn,vả lại Chúa cam kết thế rồi lo gì tiền mất giá, đem tiền ấy gửi cho ngân khố lấy lời có hơn là để vàng chôn dưới đất.


Có mụ đi chợ thấy miếng đậu phụ ngoài chợ bỗng bé hơn bình thường. Lúc về phàn nàn với chồng. Gã chồng nói.

  - Cái mẹo người bán đầu tiên cho bé dần đi để người mua không để ý. Đến khi bé lắm rồi, mới chợt làm to bằng như cũ với giá cao hơn. Thiên hạ cứ tưởng là vì to hơn thì giá cao hơn, thực tình là đã tăng giá còn miếng đậu phụ vẫn thế mà thôi.

Hào phú bên cạnh nghe thấy, lập tức gom hết vàng trong nhà đem đi chôn giấu thật kỹ. Phu nhân mới hỏi sao lại làm chuyện lạ đời lúc này thế. Hào phú nói.

- Nhờ có miếng đậu phụ mà ta nhớ đến câu '' gánh vàng đi đổ sông Ngô, đêm nằm tơ tưởng đi mò sông Thương.''  Chuyện này cứ thế, không nói nhiều kẻo đắc tội triều đình.

Phu nhân là người am hiểu, nghe thế không hỏi thêm gì nữa.

Thứ Năm, 6 tháng 12, 2012

Đại Vệ Chí Dị 52



Nước Vệ triều nhà Sản năm thứ 67.

Cuộc chấn chỉnh triều đình mùa thu không thành công. Vệ Kính Vương rơi nước mắt trước bàn dân thiên hạ giãi bày tâm tư. Dân khắp nơi ai cũng bàng hoàng nghe kết quả cuộc chấn chỉnh mơ hồ, tâm trạng chán chường. Nhất là lúc giá cả vẫn tăng vọt, đắt đỏ lên hàng ngày. Dân tình chạy ăn từng bữa.

Khi trước lúc chấn chỉnh, dư luận ồn ào kể xấu nhà Chúa. Bộ Hình cho người đi lùng bắt gắt gao kẻ nào đưa tin ấy, đồng thời bộ Huấn cũng ra sức tuyên truyền phản bác và kêu gọi khẩn trương tìm bắt trừng trị những kẻ phao tin nói xấu nhà Chúa.

Cuộc chấn chỉnh không đi đến đâu, Chúa có mệnh trời, lúc trước sang Tề chầu xin che chở, trong nước kinh tài nắm cả, thật là thế lực nghiêng trời , lệch đất. Việc Chúa thoát nạn âu cũng là lẽ thường, uy thế nhà Chúa lúc này lớn rộng khắp thiên hạ. Như con chim hồng hộc đủ lông cánh bay trên trời cao, dẫu Bàng Mông, Hậu Nghệ cũng không thể nào bắn tới.

Nhà Chúa vững như bàn thạch sau phút xôn xao, dư luận ồn lên trách cứ nhà Sản bất tài, mọi oán trách đổ lên đầu Vệ Kính Vương. Lạ thay lời oán trách khắp hàng cùng, ngõ hẻm chê trách nhà Sản, chê trách Vương như thế. Mà bộ Hình, bộ Huấn dường như tảng lờ không biết những lời oán thán, chê bai ấy. Đã thế bộ Huấn còn vác loa đi khen ngợi cuộc chấn chỉnh của nhà Sản đã thành công, đạt nhiều kết quả tốt.

Bây giờ tạm yên, nhà Chúa mới đem những phường văn sĩ, nhạc sĩ, thi sĩ chống Tề đem ra trừng trị. Từ lúc Chúa lên ngôi, không khi nào nhà tù không có người chống Tề ở cả. Lứa này về có lứa khác gối đầu thay thế, lớp trước sắp về thì lớp sau sắp đem ra xử. Lớp trước sắp đem ra xử thì bắt thêm lớp sau để kế tiếp tuần hoàn cho nhịp nhàng như dòng nước không bao giờ cạn.

Đầu thu xử ba văn sĩ chống Tề mức án nặng nề, giữa thu xử tiếp hai nhạc sĩ, cuối thu bắt thêm một nữ học trò can tội làm thi sĩ chống Tề. Mưu thần nhà Chúa thật hiểu thế thời. Bắt người chống Tề thì nhà Sản không thể không đồng tình, lại được lòng của Tề nữa. Vì thế bộ Hình đang mở chiến dịch rà soát những đối tượng kháng Tề để lên biện pháp đấu tranh.

Nước Vệ nhờ thế trở nên ổn định chinh sự, hoà bình bốn cõi. Nhân dân tuy khổ sở vì thuế má, gạo châu, củi quế nhưng an tâm vì không có xáo trộn, binh đao.

Chúa vững vàng như thế, bầy tôi mưu kế như thế ,tựa chim hồng hộc đủ lông cánh.

Lẽ nào không bay cao, xem trăm họ dưới đất thuộc giống gì!

Thứ Hai, 3 tháng 12, 2012

Đại Vệ Chí Dị 51



Nước Vệ triều nhà Sản năm thứ 67

Mùa thu, khí hậu oi bức. Chính trường nước Vệ cũng nặng nề không kém.

Kiếm tiền trảm hậu tấu Bạo nhận từ thời Vệ Cường Vương vẫn nằm bên phủ Chúa. Vệ Kính Vương mấy lần nhắc nhở, nhưng Bạo cứ lờ đi.

Vương đòi rát quá, Bạo lần nữa cũng cảm thấy khó, mới vò đầu suy nghĩ suốt. Mưu thần là Thụ, trước là phó bộ Hình nay về hưu, làm môn khách trong phủ Chúa. Chuyên bầy mưu kế cho Chúa, Thụ là người lắm mưu, nhiều kế. Thấy Chúa lo toan, bèn vào tâu rằng.

- Giờ trong lúc khó khăn  giữa trùng điệp, chỉ có một cách hoá giải mà thôi.

Bạo hỏi hoá giải gì.

Thụ nhìn quanh rồi dắt tay Chúa ra sân, giả bộ ngắm sao, chỉ trỏ nói về mệnh trời, sao này sáng, sao kia tối, ứng vào điềm này, việc nọ. Nhưng kỳ thực tay Thụ toàn chỉ về phương Bắc.

Bạo hiểu ý, hôm sau nhà Chúa chuẩn bị việc sang Tề chầu. Bấy giờ bên Tề đang vào lúc chuyển ngôi báu, quyền vào tay Tân Vương là Tạp Cặn. Lúc soạn lễ vật dâng cho Tạp Cặn, mưu thần trong phủ Chúa mới bàn.

- Tạp Cặn sắp lên ngôi, trước tiên cần danh chưa không cần báu vật. Chuyến này khó mà biết dâng gì đây.

Mưu thần Thụ nói.

- Thần trước làm phó bộ Hình, đã biết lo xa, mấy năm trước đã sắm cống vật, giờ vẫn đang giữ. Chúa thượng chuyến này sang đó, chắc chắn thành công, được hưởng ơn mưa móc của thiên triều, an bình vạn sự.

Lúc Bạo dẫn đoàn đi, Thụ tiễn chân đến ngoài biên ải. Bạo nhìn thấy Thụ đi tay không thì sốt ruột lắm. Lúc đến cửa biên giới, Thụ mới luồn vào tay Bạo mảnh giấy chỉ có ba chữ.

Y rằng chuyến đó Bạo đi chầu Tân Vương Tạp Cặn, suôn sẻ, nhận được ơn che chở của thiên triều. Về đến nước, mọi việc khó khăn trước kia đều gần như tan biến cả.

Nửa tháng sau, phía Nam nước Vệ có phiên toà đại hình xử ba kẻ can tội dám dùng lời nói để chống phá triều đình. Mức án nặng nề khiến khắp nước không ngớt lời oán thán. Trong đám phạm tội có người cựu chiến binh tuổi đã lục tuần, lại có cả người cựu công sai là phụ nữ, và con của chiến sĩ lão thành. Án xử khiến người ta căm phẫn hơn là khiếp sợ. Nhất là lúc xử, đằng thì nói là công khai, nhưng ai đến dự đều bị bắt giữ cả.

Không ai hiểu vì sao xử đã nặng, trước khi xử lại cố làm to chuyện.

Phải chăng tại kẻ chủ mưu tuổi lục tuần kia trước nay vẫn hô hào chống Phương Bắc. Cho nên việc xử trước bắt người xem để gây sự thu hút, sau nữa xử thật nặng là có ẩn ý gì chăng?

Bên Tề vào cuộc luận sắp xếp quan lại trong triều đình, bàn cả về xử lý quan hệ các nước lân bang. Nhắc đến nước Vệ thì Tạp Cặn đứng lên giơ mảnh giấy của người Vệ đưa. Trên giấy có ba chữ kỳ quặc, rất vô nghĩa.

- Biển Ống Hút.